Chương 14
Giản Lạc Thư yên lặng nhìn hắn, không nói gì.
Lâm Mịch ngồi trên ghế đá trong sân bắt đầu lải nhải kể chuyện gia đình, nhưng ký ức về gia đình trong hắn lại ít ỏi. Thời tiểu học ký ức mơ hồ, sơ trung bắt đầu ở trọ tại trường, tốt nghiệp đại học xong thì làm việc xa nhà, ký ức ở cùng cha mẹ thật sự quá ít. Dù nỗ lực hồi tưởng cũng không có nhiều, chưa đến nửa giờ hắn đã không biết nói gì.
Nhìn Lâm Mịch biểu tình hối hận, Giản Lạc Thư nhẹ giọng hỏi: "Lần này cha mẹ anh tới, anh không đi gặp họ sao?"
Nghe lời này, Lâm Mịch không khỏi há to miệng, vẻ mặt không dám tin hỏi: "Tôi có thể gặp cha mẹ sao?" Hắn có chút sợ hãi liếc nhìn Tần Tư Nguyên, hai tay bất an nắm lại: "Làm vậy có hợp quy củ không?"
Tần Tư Nguyên không nói gì. Như Ý Quan liên kết âm dương hai giới đặc thù mà tồn tại, xác thực có rất nhiều quy củ, nhưng các quy củ đều trọng đại, như giữ gìn cân bằng của hai giới âm dương. Đối với việc hồn phách gặp mặt người nhà thì không có quy định chi tiết. Dựa theo dĩ vãng, đều do quan chủ Như Ý Quan tự quyết định, nói trắng ra là toàn do quan chủ muốn làm hay không.
Tần Tư Nguyên không muốn dùng ý nghĩ của mình quấy nhiễu Giản Lạc Thư, trực tiếp từ trong túi móc ra điện thoại giả vờ chơi game.
Tuy trước kia Giản Lạc Thư không tiếp xúc qua quỷ, nhưng cũng đã xem không ít các loại tiểu thuyết quỷ yêu, phim điện ảnh kinh dị. Trong ấn tượng của cô thì rất nhiều quỷ đều về nhà thăm thân nhân, chỉ là âm dương cách biệt, thân nhân không hay biết mà thôi.
Giản Lạc Thư nghĩ đến sư phụ quá cố, nếu có thể, cô thật sự rất muốn gặp lại sư phụ một lần. Nói vậy, ý muốn cùng thân nhân gặp mặt một lần nữa chắc là có thể.
Nhìn ánh mắt Lâm Mịch vừa sợ hãi lại chờ đợi, Giản Lạc Thư gật đầu: "Có thể gặp, tôi sẽ nghĩ cách sắp xếp."
Lâm Mịch kích động đến muốn khóc, biểu tình phảng phất như nhìn cô giống cha mẹ tái sinh, hận không thể cho cô ba quỳ chín lạy, vỗ ngực bạch bạch mà bảo đảm: "Nếu có thể gặp cha mẹ, tôi sẽ làm thêm hai năm nữa cho quan chủ, mỗi ngày nhổ cỏ thật tốt cho quan chủ."
Giản Lạc Thư nhìn quanh sân không có quá nhiều cỏ dại, lại chút phát sầu, đạo quán có thể bị Lâm Mịch nhổ sạch cỏ không?
Cha mẹ Lâm Mịch còn đang trên đường đến, Giản Lạc Thư tính toán trước làm xong ủy thác của Tôn Mặc Mặc. Vì thế, cô trở lại phòng, lật xem từng quyển sách, cảm thấy đồ vật có thể sử dụng đều sửa soạn một chút, mãi đến nửa đêm mới đi ngủ.
So với chuyện của Lâm Mịch, ủy thác của Tôn Mặc Mặc phiền toái hơn nhiều. Giản Lạc Thư vừa lẩm bẩm ôn tập lại pháp quyết học được hai ngày nay, vừa lo lắng về việc đến nhà Tôn Mặc Mặc.
Cô không biết mình gõ cửa nói đến bắt quỷ, người nhà Tôn Mặc Mặc có báo cảnh sát bắt mình vì tội lừa đảo không.
Nhưng đã nhận việc và tiền đặt cọc, việc này sống chết đều phải làm. Giản Lạc Thư bọc nhẫn của Tôn Mặc Mặc lại để vào túi, nếu người nhà không tin, ít nhất còn có tín vật.
Nhà Tôn Mặc Mặc cách Như Ý Quan không xa, lái xe nửa giờ là đến. Tần Tư Nguyên dừng xe bên ngoài tiểu khu, Giản Lạc Thư liếc mắt một cái, ước chừng đoán được căn hộ Tôn Mặc Mặc nói ở đâu. Toàn bộ tiểu khu chỉ có mái nhà đó bao phủ âm khí, dù dưới ánh nắng chói chang cũng không hoàn toàn tiêu tán.
Nhìn âm khí nhiều như vậy thật đáng sợ!
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Đăng bởi | YooAhin |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |