Chương 15
Xuống xe, Giản Lạc Thư đi thẳng đến tầng lầu đó, ngồi thang máy lên tầng 18. Cửa thang máy vừa mở, cô đã cảm nhận được một luồng hơi thở âm lãnh xoay quanh hành lang.
Lần đầu đối mặt với ác quỷ, dù đã chuẩn bị kỹ càng, Giản Lạc Thư vẫn có chút sợ hãi. Cô yên lặng tự khích lệ bản thân, hít sâu một hơi, dứt khoát đi đến trước cửa nhà 1801 gõ cửa. Gần như ngay lập tức, bên trong truyền đến giọng một người đàn ông: "Ai đó?"
Không đợi Giản Lạc Thư nghĩ ra lý do, cửa nhà liền mở ra. Một người đàn ông với ấn đường đã biến thành màu đen mở cửa, nhìn thấy Giản Lạc Thư và Tần Tư Nguyên, lộ ra vẻ nghi hoặc: "Các người tìm ai?"
Giản Lạc Thư nắm lòng bàn tay đẫm mồ hôi: "Ông là ba của Trương Chân Duyên phải không? Chúng tôi đến thăm Trương Chân Duyên."
Trương Hữu Thành nghe tên con gái, thở dài một hơi, tránh qua một bên để họ vào: "Các người là giáo viên ở trường của Tiểu Chân đúng không? Tiểu Chân vừa mới ngủ, tôi không dám gọi con bé dậy, các người vào ngồi đi."
Giản Lạc Thư hàm hồ trả lời hai tiếng, khi vào nhà quay đầu liếc mắt đánh giá, chỉ thấy tận cùng bên trong một gian phòng ngủ, khe cửa có âm khí nhè nhẹ trào ra, đang du đãng trong phòng.
Trương Hữu Thành rót hai chén nước đưa qua, có chút xấu hổ chà xát tay: "Cảm phiền các vị đi một chuyến, Chân Duyên đã làm phiền các vị lo lắng rồi."
Nếu Trương Hữu Thành ngộ nhận mình là giáo viên trường học, Giản Lạc Thư liền thuận thế dùng thân phận này để dò hỏi: "Chân Duyên thế nào rồi?"
Trương Hữu Thành thở dài, giọng có chút nghẹn ngào: "Cảm xúc vẫn không ổn định, lúc nó tỉnh lại tôi không dám rời mắt, vừa lơ đãng nó liền muốn nhảy lầu. Nói thật, tôi không hiểu vì sao nó phải tìm chết, nếu không thích mẹ kế có thể nói với tôi, tôi sẽ ly hôn, thật sự không cần thiết vì chuyện này mà tự sát."
Trương Hữu Thành dùng mu bàn tay xoa nước mắt, tiếp tục nói: "Là tôi không chăm sóc tốt cho Chân Duyên, không dối gạt các ngươi, Chân Duyên từ nhỏ đã nhát gan hướng nội, trước kia khi mẹ nó còn sống tính cách còn tốt một chút, nhưng hai năm trước mẹ nó qua đời thì cả ngày trầm mặc kiệm lời. Việc mẹ nó qua đời đối với Chân Duyên là đả kích rất lớn, con bé như ốc sên co đầu rút cổ trong thế giới của mình, tôi cũng không thể làm gì."
Trương Hữu Thành cúi đầu nhéo mũi: "Tôi không biết làm sao để giao lưu với con, hơn nữa Chân Duyên đã lớn, tôi nói nhiều cũng cảm thấy xa cách. Tôi nghĩ tìm mẹ kế cho con bé, có người cùng nó giao lưu biết đâu nó có thể như trước đây."
Giản Lạc Thư vẻ mặt vô ngữ nhìn ông, suýt nữa hỏi: "Đầu óc ông có vấn đề sao?"
Con gái vì mẹ qua đời mà đau khổ, ông lại tìm mẹ kế cho cô bé, đây là ngại cô bé bệnh chưa đủ nặng hay gì?
Tuy Giản Lạc Thư không nói thẳng ra nhưng biểu tình trên mặt quá rõ ràng, Trương Hữu Thành có chút không tự nhiên cúi đầu: "Lúc đó tôi thật sự không suy nghĩ nhiều, giờ tôi cũng hối hận rồi."
Trương Hữu Thành cưới người vợ sau còn mang theo một con trai, người vợ này xác thực là mẹ hiền, nhưng con trai của bà ấy rất bướng bỉnh, tâm tư của bà ấy đều ở trên con trai mình, đối với Trương Chân Duyên chỉ chăm sóc cuộc sống hàng ngày mà thôi.
Trương Chân Duyên vốn dĩ nội tâm mẫn cảm, trong nhà lại đột nhiên có hai người ngoài càng làm cô bé bất an. Sau trung khảo, cô bé từ bỏ trường cao trung trọng điểm, chọn học ở vùng ngoại thành, chỉ vì mỗi tháng không cần về nhà.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Đăng bởi | YooAhin |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 11 |