Chương 21
Giản Lạc Thư nhìn biểu cảm ngây ngô của Tần Tư Nguyên, không nhịn được véo má anh, cười nói: "Dịch vụ này chắc chắn kiếm được tiền."
"Đúng là kiếm được tiền, nhưng…" Tần Tư Nguyên nhìn tay trắng nõn của Giản Lạc Thư, cảm nhận sự mềm mại trên má, đầu óc trống rỗng, miệng cười không kiểm soát: "Sư tỷ nói đúng!"
Thấy sư đệ ủng hộ, Giản Lạc Thư càng hăng hái, bắt đầu tính toán: mở cửa hàng cần người làm việc, Lâm Mặc dự kiến làm việc cho đạo quán Như Ý ba năm, có thể để anh ta trông cửa hàng. Ngoài ra cần tuyển thêm nhân viên, nếu có khách muốn gặp người thân đã khuất, cô không thể tự mình đi tìm ma khắp nơi, tốt nhất là giữ lại Tôn Mặc Mặc.
Giản Lạc Thư càng nghĩ càng thấy tương lai tươi sáng của đạo quán Như Ý không xa.
Về đến đạo quán đã là trưa, dù đây là lúc dương khí mạnh nhất trong ngày nhưng đạo quán Như Ý vẫn mát mẻ như thường. Lúc này Tôn Mặc Mặc không dám ra ngoài, nhưng Giản Lạc Thư vẫn đi đến cây hòe trong sân, nhẹ nhàng vỗ vào thân cây: "Con gái cô đã tỉnh lại, yên tâm nhé."
Chuyện của Tôn Mặc Mặc giải quyết dễ dàng, Giản Lạc Thư tập trung vào việc vẽ bùa, tìm giấy vàng, chu sa, bút vẽ từ phòng sư phụ, xem kỹ các điểm quan trọng rồi mới bắt đầu vẽ bùa.
Đối với nhiều người, việc vẽ bùa là điều khó khăn, nhưng Giản Lạc Thư chỉ cần nhìn qua một lá bùa là có thể biết cách vẽ. Những họa tiết phức tạp trong mắt cô trở nên đơn giản, điều duy nhất cần chú ý là khi vẽ bùa, luồng khí truyền vào bút phải đều đặn và không được ngắt quãng.
Giản Lạc Thư mới tiếp xúc với đạo pháp vài ngày, dù biết trong cơ thể có "khí", nhưng việc điều khiển vẫn còn khó khăn. Lá bùa đầu tiên mới vẽ được một nửa thì luồng khí đã không ổn định, cô vô thức hít một hơi, không ngờ luồng khí dưới bút cũng ngắt theo. Giản Lạc Thư thở dài thất vọng, vo tròn lá bùa hỏng và ném vào thùng rác, rồi lấy ra một lá bùa khác.
Trong khi Giản Lạc Thư vẽ bùa trong phòng, Tần Tư Nguyên lén lút đóng cửa phòng, đi đến đạo quán phía trước. Khác với các đạo quán khác, đạo quán Như Ý thờ các vị thần Đạo giáo cai quản âm phủ.
Ban ngày, đạo quán Như Ý khóa cửa, Giản Lạc Thư chỉ đến thắp hương vào sáng sớm và tối, còn lại rất ít khi đến. Tần Tư Nguyên đi thẳng đến một điện nhỏ ở góc, đẩy cửa gỗ cũ kỹ vào rồi đóng cửa lại.
Trong điện nhỏ không có đồ cúng, chỉ có một bàn thờ, trên đó có một lư hương và một chậu đốt tiền vàng mã.
Tần Tư Nguyên lấy từ túi ra lá bùa vàng đã vo tròn, ném vào chậu. Một luồng khí âm bốc lên, trong chớp mắt Trần Thần run rẩy xuất hiện trong chậu, không biết nên cầu xin hay tìm cách trốn.
Tần Tư Nguyên kéo chiếc ghế sạch duy nhất trong phòng, ngồi xuống, nhìn Trần Thần với nụ cười nhạt: "Gan cũng to đấy, dám dùng máu bẩn siết cổ sư tỷ của tôi."
Trần Thần ấm ức đến mức muốn quỳ xuống trước Tần Tư Nguyên: "Tôi cũng không siết được mà! Vừa chạm vào đã bị xé nát, sư tỷ của anh có khí âm dương quá mạnh, tôi không thể đánh lại cô ấy."
Tần Tư Nguyên nheo mắt, cười nhạt: "Anh thấy khí âm dương trên người cô ấy?"
Trần Thần vô thức gật đầu: "Giống như đồ hình bát quái, khí âm dương rõ ràng nhưng lại hòa quyện, rất kỳ diệu."
Vừa dứt lời, Tần Tư Nguyên đột ngột vươn tay bóp cổ Trần Thần. Trần Thần cảm thấy trời đất quay cuồng, khi mở mắt ra đã thấy mình bị Tần Tư Nguyên bóp cổ. Anh ta mở to mắt, nhận ra mình đã nói gì, vừa giãy giụa vừa cầu xin: "Tôi không thấy gì, tôi không thấy gì cả!"
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Đăng bởi | YooAhin |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 10 |