Chương 30
Một người không muốn nhận, một người hiểu rõ, nhưng cả hai đều vui vẻ. So với họ, Trương Hữu Thành đứng bên cạnh lại khó xử hơn nhiều. Sau khi Tôn Mặc Mặc qua đời, ông tái hôn, nghĩ là để chăm sóc con gái ai ngờ lại khiến con gái bỏ nhà đi, còn bị quỷ ám suýt mất mạng. Giờ đối diện với hồn ma của vợ, Trương Hữu Thành cảm thấy rất áy náy.
"À, tôi đã ly hôn rồi." Trương Hữu Thành gãi đầu, ngượng ngùng giải thích: "Cô ấy không chịu nổi nhà có ma, Chân Duyên cũng không hợp với cô ấy nên chúng tôi đã làm thủ tục ly hôn."
Tôn Mặc Mặc nhìn ông với vẻ phức tạp, rồi lấy từ dưới quầy ra một cuốn sổ: "Ông là Trương Hữu Thành phải không? Trước đây Như Ý Quán đã cung cấp dịch vụ đuổi ma tại nhà ông, bà Tôn Mặc Mặc đã dùng nhẫn để đặt cọc, giờ mời ông thanh toán phần còn lại."
Mọi người đều sững sờ trước lời nói của Tôn Mặc Mặc, Giản Lạc Thư lặng lẽ giơ ngón cái, Tôn Mặc Mặc đúng là nhân viên xuất sắc!
Trương Hữu Thành suýt nghẹn, nhìn nụ cười công thức của Tôn Mặc Mặc, ông chỉ có thể ngoan ngoãn lấy điện thoại ra: "Phiền cửa hàng trả lại tiền đặt cọc cho vợ tôi, tôi sẽ thanh toán toàn bộ."
Tôn Mặc Mặc lùi lại một bước, gọi Giản Lạc Thư: "Bà chủ, thu tiền."
Thu bao nhiêu tiền đây? Giản Lạc Thư băn khoăn, cô không có kinh nghiệm trong việc này, sư phụ cũng không để lại sổ sách gì để tham khảo.
Cô theo phản xạ nhìn Tần Tư Nguyên, dù đối phương không biết bắt ma nhưng là con nhà kinh doanh, kinh nghiệm làm ăn chắc chắn phong phú hơn cô.
Tần Tư Nguyên đứng ở cửa nhận được ánh mắt cầu cứu của sư tỷ, lặng lẽ giơ năm ngón tay.
Trước đây khi nhận việc, năm mươi nghìn là giá sàn.
Giản Lạc Thư gãi mũi, hơi ngượng ngùng nói giá mà sư đệ gợi ý: "Năm nghìn."
Tần Tư Nguyên: "…"
Tần Tư Nguyên: "!!!"
Sư tỷ, lỗ nặng rồi!!!
Trả tiền xong, nhận bùa hộ mệnh, hai cha con Trương Hữu Thành lưu luyến nhìn Tôn Mặc Mặc không muốn rời, Tần Tư Nguyên cảm thấy lỗ vốn, liền đẩy họ ra khỏi cửa hàng.
Giản Lạc Thư cầm điện thoại, nhìn số dư trong tài khoản mà cười tươi: "Sư đệ, chúng ta đã kiếm lại năm nghìn tệ xây cửa hàng rồi."
Tần Tư Nguyên chớp mắt, lộ ra hai lúm đồng tiền đáng yêu: "Sư tỷ giỏi quá, không chỉ kế thừa được tài nghệ của sư phụ còn kiếm lại được tiền xây cửa hàng, thật tuyệt vời!"
Tôn Mặc Mặc nhìn sàn gỗ nhập khẩu dưới chân, tủ gỗ phía sau, rồi nhìn ra mái hiên cổ kính bên ngoài, cuối cùng liếc nhìn vị đại ca đang giả vờ đáng yêu: Đúng là dám nói dối, bộ bàn trà gỗ mun trong cửa hàng cũng đã hơn năm nghìn rồi.
Tần Tư Nguyên bị ánh mắt dò xét của Tôn Mặc Mặc nhìn mà như không cảm nhận được, vẫn cười rạng rỡ.
Kiếm được khoản tiền đầu tiên, Giản Lạc Thư rất vui, chạy vào phòng lấy hai cuốn sách, đưa một cuốn cho Tần Tư Nguyên: "Sư đệ, em cũng không được lơ là học tập, sau này Như Ý Quán phải dựa vào chúng ta, chúng ta phải nhanh chóng học hết tài nghệ của sư phụ."
"Được, em nghe sư tỷ." Tần Tư Nguyên nhận cuốn sách "Các chiêu cơ bản bắt ma" từ Giản Lạc Thư, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh sư tỷ đọc sách, rất chăm chú.
Lâm Mặc: "…" Đại ca, cậu thật biết diễn!
Tôn Mặc Mặc: "…" Niềm vui của vị này không phải ma quỷ bình thường nào cũng hiểu được!
Ánh hoàng hôn đỏ rực xuất hiện trên bầu trời, hơi nóng tan bớt, khách du lịch trên phố cổ ngày càng đông, tiếng người rộn ràng, náo nhiệt.
Trương Kinh Dương lang thang vô định trên phố, thấy cửa hàng nhỏ thì vào xem, thấy đồ ăn vặt thì mua thử, nhưng đi hết cửa hàng này đến cửa hàng khác đều thấy chán, các món ăn vặt truyền thống cũng không thấy ngon, ăn vài miếng đã ném vào thùng rác ven đường.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Đăng bởi | YooAhin |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 8 |