Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mùa Hè Trôi Qua

Tiểu thuyết gốc · 1157 chữ

Chương 9: Mùa Hè Trôi Qua

Mùa hè đã trôi qua nhanh chóng, những ngày dài nắng ấm dần nhường chỗ cho những cơn gió nhẹ nhàng đầu thu. Thẩm Ấu Sơ và Sở Tư Ngọc đã dần quen với cuộc sống hiện tại, và Sở Tư Ngọc cũng đã hoàn thành công việc quản gia của mình một cách thành thạo. Anh đã làm quen với mọi thứ trong ngôi nhà lớn của cô, từ những công việc lặt vặt như dọn dẹp, nấu ăn cho đến việc chăm sóc cô, người mà anh càng ngày càng cảm thấy gắn bó.

Một buổi chiều hè oi ả, sau khi đã làm xong mọi công việc, Thẩm Ấu Sơ bước ra ngoài hồ bơi trong khuôn viên nhà. Cô nhìn thấy Sở Tư Ngọc đang đứng ở cạnh hồ, vẻ mặt nghiêm túc và có chút mệt mỏi, như thể anh đã làm việc suốt cả ngày.

“Lại làm việc đến mệt như vậy sao?” Cô bước đến gần, ánh mắt lấp lánh. “Ra đây tắm đi, nóng bức quá!”

Sở Tư Ngọc nhìn cô, rồi nhìn bể bơi xanh mát, có chút ngập ngừng, nhưng cuối cùng anh cũng gật đầu. Anh tháo bỏ bộ quần áo quản gia, mặc chiếc áo tắm giản dị mà cô đã chuẩn bị cho anh, rồi bước vào hồ bơi. Cảm giác mát lạnh lập tức xua tan cái nóng nực của mùa hè, khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.

Khi Sở Tư Ngọc bước vào hồ, Thẩm Ấu Sơ liếc nhìn anh một lần nữa, rồi đột ngột dừng lại, ánh mắt cô tập trung vào cơ thể anh. Cô nhìn thấy những vết sẹo lạ lùng trên người anh, những vết sẹo dài và mờ mờ, như thể đã được hình thành từ lâu. Một vết sẹo kéo dài từ vai xuống đến thắt lưng, một vết khác trên cơ thể anh mà cô không thể không chú ý.

Ánh mắt cô chuyển đến vết sẹo dài trên mũi anh. Lúc này, Thẩm Ấu Sơ cảm thấy có gì đó không đúng, khiến cô không thể không hỏi.

“Vết sẹo trên người anh… và vết trên mũi anh… từ đâu mà có vậy?” Cô hỏi, ánh mắt cô không giấu được sự tò mò và quan tâm.

Sở Tư Ngọc quay lại nhìn cô, ánh mắt anh thoáng chút ngập ngừng. Anh không muốn nhắc đến những ký ức đau buồn, nhưng cảm nhận được sự quan tâm chân thành từ cô, anh quyết định chia sẻ.

“Những vết sẹo này… là kết quả của một thời gian dài tôi bị giam cầm.” Anh nhìn xuống mặt nước, giọng nói khẽ run rẩy. “Mũi tôi bị thương do một trận hành hạ… Vết sẹo trên cơ thể cũng từ những lần bị trừng phạt. Tất cả đều là dấu vết của sự đau khổ tôi đã trải qua.”

Thẩm Ấu Sơ nghe xong, đôi mắt cô ánh lên sự đau lòng. Cô không thể tưởng tượng được anh đã phải chịu đựng những gì. Cô nhẹ nhàng tiến lại gần, đôi tay khẽ chạm vào vai anh, vỗ về anh một cách dịu dàng.

“Đừng lo, tôi sẽ không để anh phải chịu đựng đau khổ như vậy nữa. Không ai có quyền làm tổn thương anh cả.” Cô nói với giọng chắc chắn, ánh mắt kiên định.

Sở Tư Ngọc nhìn cô, và lần đầu tiên, anh cảm thấy một sự ấm áp trong lòng. Không phải là sự ngạc nhiên hay mơ hồ, mà là cảm giác an toàn, như thể cô chính là người sẽ bảo vệ anh khỏi tất cả những đau đớn mà anh từng trải qua.

Cả hai lại tiếp tục ngâm mình trong làn nước mát lạnh, tiếng nước vỗ về văng vẳng quanh hai người. Thẩm Ấu Sơ, sau một lúc, quay sang nhìn Sở Tư Ngọc, có vẻ như cô muốn hỏi điều gì đó.

“Sở Tư Ngọc, hình như tôi vẫn chưa biết nhiều về anh lắm.” Cô mỉm cười nhìn anh, ánh mắt tò mò. “Anh có thể kể cho tôi nghe về cuộc đời của anh không?”

Sở Tư Ngọc khẽ nhìn cô, vẻ mặt hơi mơ hồ, như thể anh đang suy nghĩ về điều gì đó xa xăm. Anh nhẹ nhàng đáp lại:

“Tôi không nhớ rõ mình bao nhiêu tuổi… Tôi chỉ nhớ một chút về quá khứ.”

Thẩm Ấu Sơ lắng nghe bằng ánh mắt dịu dàng.

“Trước khi đến nơi này, tôi chỉ là một người bị giam cầm vì tôi đã bị phản bội.” Anh nhìn cô với đôi mắt đỏ rực, ánh lên một nỗi đau thầm kín. “Cô ta… nữ Đế, đã giam giữ tôi trong một ngục tối, hành hạ tôi... Và tất cả những gì tôi có là sự sợ hãi. Từng ngày, tôi chỉ biết đau đớn và chịu đựng.”

Cô không nói gì, chỉ nhìn anh chăm chú, đôi mắt đầy cảm thông. Thẩm Ấu Sơ không thể tưởng tượng được cảnh tượng tồi tệ mà anh đã phải trải qua.

“Làm sao mà họ lại có thể đối xử với anh như vậy?” Thẩm Ấu Sơ hỏi, giọng nói chậm rãi nhưng đầy sự phẫn nộ. “Họ thật tồi tệ khi giam cầm anh, hành hạ anh như vậy.”

Sở Tư Ngọc không đáp lại ngay, chỉ im lặng một lúc lâu, như thể anh vẫn còn chìm trong những ký ức đau buồn. Nhưng sau đó, anh nhẹ nhàng thở dài, cảm giác như mình có thể xoa dịu nỗi buồn đó.

“Cảm ơn cô… Vì đã giúp tôi bắt đầu một cuộc sống mới.” Anh nói với giọng trầm, nhưng có vẻ như có một sự ấm áp trong đó. “Tôi không biết làm sao để trả ơn cô.”

Thẩm Ấu Sơ cười nhẹ, giọng nói có chút nghịch ngợm:

“Anh cứ làm việc tốt cho tôi là được rồi, không cần phải nghĩ quá nhiều.” Cô nhìn anh một lúc, rồi lại nói tiếp, giọng nhẹ nhàng: “Nhưng tôi thật sự rất tiếc cho anh. Chắc chắn tôi sẽ bảo vệ anh, không để anh phải chịu khổ như vậy nữa.”

Sở Tư Ngọc ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt anh ánh lên sự biết ơn. Mặc dù anh không nhớ rõ quá khứ của mình, nhưng ở thời điểm này, anh biết rằng Thẩm Ấu Sơ là người duy nhất mang đến cho anh sự ấm áp và sự che chở.

Cả hai lại tiếp tục im lặng trong một khoảng thời gian dài, để những lời nói không cần thiết bị xóa bỏ bởi không khí xung quanh, chỉ còn lại cảm giác bình yên lan tỏa trong lòng họ. Mùa hè này sẽ chẳng bao giờ quay lại, nhưng họ biết rằng mình sẽ không bao giờ để nó trôi qua vô ích.

Bạn đang đọc Hồng Nhan Mộng Đế Xuyên Không Rồi?! sáng tác bởi Yoometien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yoometien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.