Tiến Vào Thiên Vân Lâu
Hai ngày sau, khi ánh chiều tà rọi lên những đỉnh núi của Thánh Linh Tông, Tô Vũ rời tiểu động. Khoác bộ y phục đen gọn gàng, đeo Huyền Nguyệt kiếm bên hông, hắn theo lời hẹn tìm đến Thiên Vân Lâu.
Đây là một tòa lầu ba tầng trang hoàng lộng lẫy, nằm ở sườn núi gần Nội Môn, dưới sự quản lý của một vị chấp sự nội môn. Bên trong thường diễn ra các buổi gặp gỡ, luận đạo, yến tiệc của giới đệ tử cấp cao. Rất hiếm đệ tử ngoại môn được mời.
Bước đến cửa, Tô Vũ thấy hai đệ tử chân truyền canh giữ. Họ nhìn lệnh mời do Tạ Phượng viết, rồi cho hắn vào.
Tầng một của Thiên Vân Lâu rộn ràng, nhiều nam thanh nữ tú tụ tập, gương mặt và khí chất tỏ ra “cao hơn” hẳn ngoại môn. Trên các bàn đá xếp đầy trái cây linh dược, rượu ngon. Đã có một số đệ tử ngoại môn xuất sắc được mời, ai nấy đứng trò chuyện với nhóm nội môn, chân truyền.
Tô Vũ lướt mắt quan sát, nhanh chóng nhận ra Dương Khai (Liệt Phong) cũng có mặt, đang cười xã giao với một nữ đệ tử nội môn. Gã liếc thấy Tô Vũ, hừ nhẹ, ánh mắt không còn hận thù như xưa, có lẽ vì đã nếm mùi thất bại.
“Chào sư đệ!” – Một giọng quen vang lên. Tạ Phượng từ góc sảnh bước ra, tươi cười đón. “Mời ngồi, đợi chút ta giới thiệu vài vị huynh đài.”
Cô đưa Tô Vũ tới chiếc bàn bày mấy món điểm tâm, nơi vài đệ tử cười chào. Hắn mỉm cười đáp lễ, song vẫn giữ cảnh giác. Qua dăm câu chuyện, Tô Vũ nhận ra họ đều thuộc nội môn hạng trung, được sư phụ đỡ đầu. Nhiều người muốn tìm nhân tài ngoại môn để... hùn sức, hoặc lôi kéo thành người phe mình.
Nơi này giống sàn tuyển dụng: nội môn tìm “chân chạy việc,” ngoại môn mong cầu chỗ dựa. Ai có nền tảng, tu vi nổi bật thì dễ được mời mọc.
Ngồi một lát, Tô Vũ chia sẻ vài quan điểm về tu luyện, làm một số người tỏ vẻ thích thú. Một nam đệ tử nội môn tên Triệu Khôi thẳng thắn: “Ta thấy kiếm pháp ngươi khá ảo diệu. Nếu ngươi về dưới trướng ta, ta sẽ cung cấp ít tài nguyên. Thế nào?”
Tô Vũ khẽ cười từ chối: “Đa tạ hảo ý, nhưng ta đã có sư phụ bảo hộ.”
Triệu Khôi nhíu mày, bỏ đi. Tạ Phượng cười nhẹ: “Xem ra sư đệ không vội tìm chỗ dựa nhỉ? Hoặc... sư phụ ngươi là ai?”
Đang phân vân trả lời, chợt “ầm!” – phía cửa Thiên Vân Lâu vang tiếng động, ai nấy giật mình. Một gã đệ tử nội môn lao vào, mặt hốt hoảng, thở gấp: “Bên ngoài có cường giả lạ mặt đột nhập, sát thương mấy người canh gác!”
“Sao cơ?!” – Cả sảnh xôn xao. Khu nội môn vốn an ninh, nay bị kẻ lạ tấn công, chứng tỏ chuyện không tầm thường.
Tạ Phượng tái mặt: “Mọi người cẩn thận. Có thể là kẻ tử thù của tông ta, hoặc... Ma Đạo?”
Cô vừa dứt lời, một luồng khí lạnh tràn vào đại sảnh, khiến đám tu sĩ mới rung mình. Bóng trắng chớp lên, một phụ nữ tóc xõa mặc áo dài bẩn thỉu đứng nơi cửa, mặt bám đầy bụi đất, ánh mắt dại cuồng.
“Tránh ra... thả ta... ra!” – Ả rít gào, giọng đầy sát khí. Lập tức, hai đệ tử chân truyền lao đến khống chế, song bị đẩy văng như búp bê vải. Trên tay ả phụ nữ bốc ra quầng sáng đen, hệt như ma khí.
“Trời ơi, Ma Đạo thật?!” – Có người la to. Một số kẻ hoảng sợ, rút kiếm đề phòng.
Tô Vũ nhìn kỹ, thấy dáng vẻ ả này phảng phất như... bị nhập ma chứ chưa hẳn là Ma Tông chính gốc. Có thể ả tu sĩ bị trúng tà công, mất kiểm soát, giờ điên cuồng xâm nhập.
Không để ai kịp phản ứng, ả xoay người tung quyền, đánh bại thêm một đệ tử khác. Các tu sĩ nội môn hoảng loạn, rút lui tạm thời. Tạ Phượng nghiến răng: “Mọi người hợp lực khống chế ả, đừng để ả xổng vào sâu hơn!”
Nhưng ả quá hung hãn, lần lượt đả thương chừng năm, sáu người. Tô Vũ hít sâu, siết Huyền Nguyệt kiếm, nghĩ: “Nếu đây là tàn dư Ma Tông, ta không thể khoanh tay.”
Hắn phóng lên, Địa Sát Kiếm chém vào vai ả. Ả rít lên, ma khí xoáy quanh cản đường. Sức mạnh kinh hồn, hất hắn bật lùi. May nhờ pháp bảo Huyền Nguyệt giảm chấn, tay hắn chỉ tê chứ không nát.
Tạ Phượng cũng xông vào, dùng “Hàn Băng Phù” trói chân ả, nhưng bị ả dứt băng dễ dàng. Lại thêm mấy người khác phối hợp, vẫn chưa đủ áp đảo.
“Chẳng lẽ một kẻ nhập ma mà mạnh tới vậy?” – Tô Vũ kinh ngạc. Ả kia tu vi ít nhất cũng phải Luyện Khí tầng năm hoặc Kim Đan sơ kỳ.
Thấy không thể đánh lén, hắn đổi chiến thuật: “Câu giờ, đợi cường giả nội môn tới!”
Tuy nhiên, ả càng điên cuồng, đấm vỡ cột đá, khói bay mịt mù. “Giết... hết!” – Ả gào, nhắm Tô Vũ, chưởng xuống.
“Vụt!” – Một cơn gió xoáy bốc lên, dồn hắn sát tường. Bàn tay ả ghim sát cổ họng hắn, hắc khí xèo xèo. Cái chết cận kề.
Phút giây sinh tử, Tô Vũ quán triệt toàn bộ linh lực, chĩa Huyền Nguyệt kiếm về ngực ả, cắn răng đâm. Mũi kiếm lóe sáng, xé toạc ma khí, đâm sâu. Máu đen phụt ra. Ả hét thảm, buông tay.
Cùng lúc, một đạo ánh kiếm từ tầng hai bổ xuống, cắt ngang cánh tay ả. Ả rú lên, ngã nhào. Trên lầu, một tu sĩ chân truyền lấp ló, mặt mũi nghiêm trọng.
“Khống chế ả!” – Tạ Phượng ra lệnh. Mấy người lao đến trói ả bằng phù dây. Lần này ả mất máu nhiều, không còn sức chống.
Khung cảnh đổ nát, bàn ghế lộn xộn. Nhiều đệ tử bị thương rên rỉ. Tô Vũ cũng suýt nghẹt thở, ôm cổ ho sù sụ. Nhìn sang ả phụ nữ, thấy máu đen lênh láng, gương mặt căng cứng: một nửa là da người, một nửa hằn vệt ma khí, tạo hình khủng bố.
“Vì sao... ngươi đến đây?” – Tạ Phượng hỏi, giọng run. Ả cứng miệng, chỉ cười điên dại.
Lập tức, Tô Vũ nghĩ đến âm mưu Ma Tông. Có thể bọn chúng xúi giục ả xông vào gây náo loạn Thiên Vân Lâu, hay muốn phân tán lực lượng tông môn.
“Báo cáo sư tôn!” – Có người chạy đi tìm cao tầng.
Trong đống hỗn loạn, Tô Vũ vững kiếm, linh cảm biến cố này chưa dừng. Có những bóng đen đứng từ xa quan sát. Hắn quay phắt lại, song chỉ thấy nhoáng qua. Rồi một giọng cười khẩy vang vọng: “Màn dạo đầu thú vị...”
Chương 36 khép lại trong khung cảnh Thiên Vân Lâu tan hoang, một ả nhập ma bị trói, đệ tử tông môn hoảng hốt. Tô Vũ can dự, thêm lần nữa cọ xát với thế lực tà ác. Ai đang giật dây? Mục đích thực sự là gì? Cuộc khủng hoảng trong Thánh Linh Tông có vẻ đang leo thang từng ngày
Đăng bởi | bacsit |
Thời gian |