Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vùng Biên Cảnh Nguy Hiểm

Tiểu thuyết gốc · 1007 chữ

Chấn động ở Thiên Vân Lâu chưa kịp lắng, Thánh Linh Tông lại đón nhận tin xấu: Vùng biên cảnh phía tây của tông môn (giáp ranh đại vực) xuất hiện hàng loạt yêu thú biến dị, tấn công thôn làng. Nhiều đệ tử cử đi bình loạn đã bị trọng thương.

Trên đại điện nội môn, các trưởng lão họp khẩn. Lăng Hư và vài người khác lập tức quyết định: “Phải cử đệ tử tinh nhuệ, phối hợp nội môn ngoại môn, sang Vùng Biên Cảnh dẹp loạn, tránh để Ma Tông lợi dụng.”

Tin tức ấy lan truyền, gây xôn xao. Đệ tử ngoại môn mạnh (tầng bốn, tầng năm) cũng được khuyến khích tham gia, vì tông môn hứa hẹn thưởng nhiều điểm cống hiến, linh thạch. Đặc biệt, ai lập công lớn có thể đề bạt vào nội môn.

“Có phải đợt này Thánh Linh Tông muốn ra tay diệt trừ hết những chi nhánh Ma Tông ở biên cảnh?” – Một số người đoán.

Phần Tô Vũ, đang ở Hạch Tâm Môn Phái, nghe tin mà lòng nặng trĩu: “Nơi biên cảnh vốn hỗn loạn, yêu thú và thế lực tà ác xen kẽ. Đi chuyến này nguy hiểm, nhưng cũng là cơ hội lập công, truy lùng manh mối Ma Tông.”

Sau vụ Thiên Vân Lâu, hắn chỉ bị thương nhẹ, liền nhanh chóng phục hồi. Hôm nay, hắn nhận một giấy điều động: “Tô Vũ – đệ tử ngoại môn, được Lăng Hư trưởng lão cử làm đội phó Đoàn Trấn Áp, hợp lực với một chân truyền đại diện, mang theo hai mươi đệ tử khác, xuất phát sau 3 ngày.”

Hắn mừng rỡ, đồng thời thấy áp lực. Đội phó nghĩa là phải quản nhiều đệ tử, hành quân xa. Rõ ràng sư phụ Lăng Hư tin tưởng hắn.

Chuẩn bị gấp rút, Tô Vũ mua thêm đan dược, bùa bảo hộ. Lạ thay, Tạ Phượng cũng đến tìm hắn, nhã ý: “Ta được chỉ định làm chân truyền chỉ huy đoàn. Chúng ta lại hợp tác.”

Nghe đến tên Tạ Phượng, Tô Vũ gật đầu thầm: “Cũng tốt, cô ấy là chân truyền, hẳn có thực lực nhất định.” Vụ ở Thiên Vân Lâu, cô bị đánh lén nhưng vẫn trụ vững, cho thấy bản lĩnh.

Mấy ngày sau, đội hình 25 người tập trung tại chân núi, ngựa thồ lương thực, vũ khí đầy đủ. Tô Vũ mặc giáp nhẹ, đeo Huyền Nguyệt kiếm, trông rất uy nghi. Bên cạnh, Tạ Phượng chỉ huy thống lĩnh, mang theo một bảo vật hàn băng nhìn khá lợi hại.

Hành trình kéo dài năm ngày ra khỏi khu vực chính tông, tiến về vùng rừng núi biên giới. Đường xá quanh co, sương núi lạnh buốt. Thỉnh thoảng có tin báo yêu thú tấn công thôn ấp.

Trên đường, Tạ Phượng nói nhỏ với Tô Vũ: “Ta nghe phong thanh, đợt này Ma Tông đã mua chuộc vài bộ tộc yêu thú, xúi bẩy chúng công kích. Chúng ta phải cẩn thận.”

Tô Vũ gật đầu, lòng càng dâng cảnh giác. Trải qua nhiều biến cố, hắn dần nắm rõ bản chất lấn tới của Ma Đạo, muốn gieo rắc hỗn loạn khắp nơi, chia rẽ nhân giới.

Hôm ấy, đoàn đến một thôn nhỏ sát bìa rừng. Cảnh tượng tiêu điều: nhiều nhà cháy rụi, người dân hoảng sợ kể lại: “Mấy hôm trước, có bầy Yêu Lang đột ngột xuất hiện, màu lông đen, mắt đỏ, mang theo ma khí. Chúng giết bao nhiêu người, còn dọa quay lại…”

Nghe đến “ma khí,” Tô Vũ và Tạ Phượng nhìn nhau, khẳng định phỏng đoán: “Đúng là Ma Tông cấu kết yêu thú.”

Họ bèn cho đội đóng quân tạm ở thôn, sắp xếp rào chắn, dìu dân chạy nạn. Tô Vũ cùng vài người đi tuần tra xung quanh, phát hiện dấu chân sói khắp nơi, loang lổ vết máu cũ, mùi tử thi xộc lên.

Dọc đường, Tô Vũ nheo mắt, tim đập mạnh: “Ta ngửi thấy mùi hôi tởm lợm này nhiều lần, hệt như ma công.”

Đúng lúc, phía trước, một trảng cỏ rung lên. Từ đó, một con Yêu Lang lông đen chui ra, nhe răng gầm gừ. Trên cơ thể nó có vân đen kỳ lạ, lan tỏa hắc khí. Dễ thấy nó bị tà thuật cải tạo.

“Giết nó!” – Tô Vũ quát khẽ, xông đến, Huyền Nguyệt kiếm lóe lên. Yêu Lang né nhanh, cắn trả vào cẳng tay hắn. Hắn vung kiếm chém ngang, máu bắn ra. Con sói tru thảm, lùi lại.

Vài đệ tử hỗ trợ, dồn nó vào đường cùng. Rốt cuộc, con sói bỏ chạy vào rừng, máu chảy thành vệt. “Để nó chạy!” – Hạ Long thở dài.

Tô Vũ không quá tiếc, bởi dường như chỉ có một con trinh sát. Quan trọng, hắn đã thấy ma khí biểu hiện trên yêu thú. Phải chăng bầy sói đông hơn, ẩn trong rừng, chờ cơ hội tập kích?

Hắn vội quay về báo Tạ Phượng, hai người bàn: “Chúng ta tổ chức truy quét, hoặc chờ bọn chúng ra tay?”

Tranh luận một hồi, cả hai thống nhất: “Dân làng nguy nan, không thể chờ. Tìm cách tấn công trước vào hang ổ yêu lang, chặt đứt nguy cơ. Nếu thật sự có Ma Tông sau lưng, ta sẽ dẹp luôn.”

Thế là Tạ Phượng ra lệnh, hôm sau chia đội thành hai mươi lăm người xông vào rừng. Mục tiêu: tìm diệt bầy Yêu Lang. Mọi người chuẩn bị sẵn đuốc lửa, bẫy, vũ khí. Riêng Tô Vũ đi tiên phong, lòng dấy lên linh cảm: “Cuộc đụng độ này không đơn giản.”

Chương 37 kết thúc với hành trình tiến về vùng biên cảnh của đoàn Thánh Linh Tông, đứng trước nguy cơ liên minh Ma Tông – yêu thú. Bầu không khí trở nên nặng nề, báo trước trận chiến khốc liệt chuẩn bị nổ ra nơi rừng sâu.

Bạn đang đọc Huyền Hoàng Chí Tôn sáng tác bởi bacsit
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bacsit
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.