Lan Khởi Bước Lên Hành Trình
Chương 13: Lan Khởi Bước Lên Hành Trình
Khi Lan Khởi kể xong toàn bộ chi tiết về giao dịch này.
"Từ ngày mai, ta sẽ dạy ngươi cách chế tạo thẻ bài."
Talia không do dự nhiều, lập tức đồng ý với đề nghị của Lan Khởi.
"Được, trước ngày mai ta cũng sẽ chuẩn bị thân phận cho ngươi ở phủ đệ, muốn làm nữ hầu hay quản gia thì..."
"Quản gia."
Chưa đợi Lan Khởi nói hết, Talia đã lạnh lùng cắt ngang câu hỏi của hắn.
Lan Khởi gật đầu lia lịa, không dám chọc giận nàng.
Dù hắn chắc rằng nàng hiện tại sẽ không dễ dàng tổn thương mình, nhưng sự chênh lệch tuyệt đối giữa một sinh linh bình thường như hắn và Talia khiến Lan Khởi không khỏi thấy lo lắng khi đứng gần nàng.
Trong sách nghiên cứu ma quỷ ở thế giới này có ghi: "Ác quỷ giết người không cần lý do, cũng không có chút cảm giác tội lỗi nào."
Chỉ cần nảy sinh một ý niệm kỳ quái, chúng sẽ lập tức hành động.
Hiện giờ, Talia nhìn bề ngoài không khác gì con người, nhưng bản chất nàng chỉ đang che giấu bản tính hung tàn, tàn nhẫn để thử hòa nhập vào xã hội loài người.
Dù biết rằng hành động của mình chẳng khác nào mặc cả với hổ, Lan Khởi vẫn tự nhủ không nên vô cớ chọc giận nàng mà tự tìm rắc rối.
Nếu ví mình như một chú mèo ngoan ngoãn, thì Talia chính là con hổ cái. Dẫu hổ có hứa không tổn thương mèo, mèo vẫn sẽ run rẩy khi ở bên cạnh nó.
Suy nghĩ vẩn vơ, khóe miệng Lan Khởi bất giác hơi nhếch lên.
Talia lập tức nhíu mày.
Nàng có cảm giác gã thiếu niên này lại đang nghĩ thứ gì đó chết tiệt.
Nhưng nàng không có bằng chứng, chỉ là trực giác.
"Vậy từ giờ trở đi, xin được nhờ cậy nhiều, cô giáo Talia."
Lan Khởi cười nhẹ, giọng nói trở nên trong trẻo hơn, gương mặt vẫn giữ nụ cười vô hại.
Biệt danh này khiến Talia hơi khó chịu, nhưng như thường lệ, nàng không để tâm đến Lan Khởi.
Lần này, nàng cũng không phủ nhận mối quan hệ thầy trò giữa hai người, ngầm chấp nhận nó.
Một tháng rưỡi sau.
Vào buổi sáng đầu thu, ánh nắng sớm mai nhẹ nhàng rải xuống đất, những giọt sương đọng lại trên lá chậm rãi rơi xuống, mang theo sự tỉnh thức của vạn vật.
Ánh bình minh như chiếc chổi lông vàng nhạt khẽ lướt qua nhà ga u ám với đường ray kim loại lạnh lẽo, phủ lên nó một chút ấm áp.
Tại nhà ga đường ray ma năng ở thành phố biên giới Nam Vạn Tĩnh Na, người qua lại tấp nập.
Những kẻ bộ hành hối hả bước đi, chia ly hoặc hội tụ, khởi đầu những hành trình mới.
Cuộc trò chuyện rôm rả giữa các du khách đợi tàu, lời tạm biệt nghẹn ngào của người thân, cùng thông báo từ loa phát thanh về chuyến tàu đến hoặc rời đi, tất cả hòa quyện thành một giai điệu đặc trưng của nơi này.
Ở góc sân ga, quản gia Hans đưa chiếc vali trong tay cho Lan Khởi.
"Đây, thưa cậu chủ Lan Khởi."
Lan Khởi đón lấy, mỉm cười.
"Cảm ơn ông, Hans."
"Chúc cậu bảo trọng, cậu chủ Lan Khởi."
Giọng của Hans vẫn trầm ổn, nhưng mang theo chút dịu dàng hiếm thấy.
Cha của Lan Khởi, ông Noa, lại bận rộn ở các tỉnh khác, nên chỉ có Hans thay mặt ông đến tiễn hắn.
Còn hai tuần nữa là đến ngày khai giảng. Hôm nay, Lan Khởi và Talia sẽ rời khỏi thành phố biên giới Nam Vạn Tĩnh Na, đến thủ đô Y Cơ Lợi Đặc của vương quốc Hetton.
Họ sẽ đi bằng tàu đường ray ma năng, mất hơn một ngày để đến nơi. Sau khi tới thủ đô, họ có ba ngày nghỉ ngơi trước kỳ thi nhập học.
"Chúc cậu thượng lộ bình an!"
Nữ hầu Francine không giấu được sự lo lắng trên gương mặt, nhưng lời nói lại đầy nỗi buồn:
"Cậu chủ, tốt nhất là đừng quay lại trong thời gian ngắn. Nếu để ngài Noa phát hiện cậu đã lấy trộm bảo vật gia truyền, ngài ấy nhất định sẽ không tha cho cậu đâu..."
Thật ra, những rắc rối Lan Khởi gây ra trong thị trấn trước đây cũng chỉ khiến Noa cảm thấy phiền lòng.
Nhưng nếu ông phát hiện ra bảo vật gia tộc "Thiên Khúc Bi Ai" đã bị hắn lấy đi, cơn giận của Noa chắc chắn sẽ bùng nổ.
Trong hai tháng vừa qua, sự thân thiện và cởi mở của Lan Khởi đã khiến mọi người trong phủ thay đổi cách nhìn về hắn. Những người hầu trong phủ dần cảm thấy gần gũi với hắn hơn, đặc biệt là nữ hầu Francine, người có mối quan hệ tốt với hắn ngay từ đầu, giờ đã nói chuyện với hắn mà không còn vẻ dè dặt như trước.
"Không sao đâu, không sao cả."
Nụ cười của Lan Khởi vẫn giữ nguyên sự bình tĩnh, như thể có thể xoa dịu tất cả lo lắng của những người quan tâm đến hắn.
Nếu cha hắn, Noa, nhìn thấy loại thẻ ma pháp mà Lan Khởi và Talia tạo ra từ Thiên Khúc Bi Ai, chắc chắn ông sẽ kinh ngạc đến ngồi sụp xuống ghế.
Ông sẽ không trách mắng hắn đâu.
Quản gia Hans mỉm cười nhẹ nhàng, lắc đầu như thể không bận tâm. Khi nghe Lan Khởi trò chuyện với Francine, ông phần nào đoán được lý do vì sao hắn tỏ ra tự tin đến vậy.
Ánh mắt ông lướt qua Lan Khởi và dừng lại ở phía sau hắn, nơi Talia đứng.
Talia đã hoàn toàn thay đổi diện mạo, khoác lên mình bộ đồ mới tinh. Áo khoác được cắt may gọn gàng, kết hợp với váy liền thân và chiếc cà vạt lụa tinh tế, tạo nên một vẻ ngoài thanh lịch và nghiêm túc.
So với bộ dạng lôi thôi, nhếch nhác trước đây, Talia giờ đây giống như viên ngọc quý vừa được mài giũa, sáng chói một cách đặc biệt.
"Cô Talia, xin nhờ cô chăm sóc cậu chủ."
Quản gia Hans chân thành nói.
Ngay từ lần đầu tiên lần theo bức phác thảo của Lan Khởi để tìm Talia, Hans đã vô cùng kinh ngạc. Không ngờ gã thiếu gia ngốc nghếch của ông lại chọn một người phụ nữ vừa mạnh mẽ vừa nguy hiểm đến vậy.
Nhưng khi thấy họ hòa hợp như hiện tại, Hans dần yên tâm hơn.
"..."
Talia không đáp lời, chỉ khẽ gật đầu.
Dù nàng có vẻ ngoài trạc tuổi Lan Khởi, nhưng khí chất điềm tĩnh và lạnh lùng của nàng khiến người khác cảm thấy nàng trưởng thành hơn hắn nhiều.
Vì đã nhận tiền, nàng sẽ tuân thủ nghiêm ngặt giao ước. Dù không có lời nhờ vả của quản gia, nàng cũng sẽ làm tốt vai trò của mình, từ việc bảo vệ Lan Khởi đến việc dạy hắn.
Trong khoảnh khắc yên lặng ngắn ngủi, từ xa, một bóng dáng mờ mờ xuất hiện cùng tiếng còi tàu.
Rung động từ đường ray dần mạnh lên, âm thanh ầm ì trầm thấp vang vọng. Hình dáng đoàn tàu ngày càng rõ nét, ánh sáng chiếu lên thân tàu, phản chiếu vẻ bóng loáng của kim loại.
Đèn đầu tàu sáng rực, xuyên qua lớp sương mỏng của buổi sáng, dẫn đường cho con quái thú sắt thép tiến về phía trước.
Lan Khởi lấy vé ra xem, ghi nhớ vị trí chỗ ngồi của mình và Talia.
Ngay trước giờ chia tay, quản gia Hans như nhớ ra điều gì đó, khóe môi khẽ nhếch, rồi nói:
"Nhưng nghĩ lại, trước khi rời đi mà không để cô Talia xem bức chân dung trong phòng cậu chủ thì thật là..."
"Khụ khụ!"
Chưa đợi Hans nói hết câu "thật là đáng tiếc", Lan Khởi đã ho khan hai tiếng, vội vàng cắt ngang lời ông.
Lan Khởi chắc chắn rằng quản gia không có ý hại mình, nhưng cũng tuyệt đối không có ý tốt!
"Bức chân dung gì?"
Talia, người vừa được nhắc đến, quay sang hỏi Lan Khởi.
Dù trong lòng hoang mang, vẻ mặt Lan Khởi vẫn điềm tĩnh, không chút hoảng loạn. Hắn chậm rãi trả lời:
"À, đó là bức chân dung của một bà lão nghèo khổ đáng thương, một tác phẩm sớm nhất của ta. Nhưng Hans và Francine dường như rất thích bức tranh đó..."
Ngay lúc này, đoàn tàu với sắc xám và đỏ thẫm lao vào sân ga, tiếng phanh chói tai cùng âm thanh ma sát giữa bánh xe và đường ray lấn át giọng nói của Lan Khởi.
Đoàn tàu dần giảm tốc, cuối cùng dừng lại hẳn.
Vì không liên quan đến mình, Talia không để ý đến chủ đề này nữa, ánh mắt nàng chuyển sang nơi khác.
Ánh sáng ấm áp từ cửa sổ toa tàu chiếu ra, phản chiếu gương mặt các hành khách bên trong. Khi cửa tàu từ từ mở, một luồng không khí mát lạnh phả ra, hòa quyện với không khí buổi sáng.
Những người chờ đợi trên sân ga lục tục tiến về phía cửa tàu.
Giữa dòng người hối hả, Lan Khởi thở phào nhẹ nhõm. Dựa vào trí thông minh của mình, hắn đã tạm thời qua mặt được Talia.
Nhất định khi trở về, hắn sẽ cất giấu bức chân dung kia thật kỹ, tuyệt đối không để Talia phát hiện rằng hình ảnh bà lão nghèo khổ đáng thương chính là ám chỉ nàng.
"Ta đi đây."
Lan Khởi mỉm cười, vẫy tay chào tạm biệt quản gia và nữ hầu lần cuối, sau đó quay người bước vào toa tàu.
Đăng bởi | hoanggiangnz |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |