Không còn đường về
Lâm Phong nhìn kỹ người đàn ông giản dị.
Khi nói chuyện với bà lão, ông thường tránh ánh mắt của bà. Đó không phải là vì sợ hãi hay thiếu kiên nhẫn, mà là một sự kính trọng và hồi hộp.
Bà lão rất được dân trong thị trấn kính trọng.
Thấy vậy, Lâm Phong không dám làm phiền, chỉ đứng chờ ở cửa.
Anh nhớ đến nghĩa trang mà mình nhìn thấy hôm trước.
Nhà thờ nhỏ này nối liền với nghĩa trang, và trước mắt là một chiếc quan tài, có lẽ bà lão là người quản lý các nghi lễ cho người đã khuất.
Có lẽ đó chính là lý do bà được tôn kính.
Lâm Phong suy nghĩ.
Một lát sau, bà lão kết thúc cuộc trò chuyện với người đàn ông.
Quan tài gỗ được đặt ở trung tâm nhà thờ, ba người kia rời khỏi, quay về thị trấn.
Bà lão đi quanh quan tài, lẩm bẩm lời cầu nguyện.
Khi hoàn tất nghi thức, bà gõ bảy lần quanh quan tài bằng tay phải, chắp tay và cúi đầu im lặng.
Sau một lúc đứng yên, bà quay lại hành lang sân sau, thấy Lâm Phong đang đợi.
"Con vẫn còn sốt."
Giọng bà bình tĩnh, không có sự thương hại cũng không trách móc, mọi thứ đều như dòng nước chảy nhẹ nhàng.
Lâm Phong nghiêm túc trả lời: "Thưa bà, con có vài điều muốn bàn với bà."
Bà lão không từ chối, nhưng dẫn Lâm Phong ra khỏi nhà thờ:
"Chúng ta không nên làm phiền người đã khuất, hãy về phòng trước."
Hai người trở về căn phòng nơi Lâm Phong nghỉ ngơi.
Bà lão bảo Lâm Phong ngồi trên giường, còn bà ngồi trên chiếc ghế mới đặt.
Đôi mắt đục ngầu của bà hướng về phía anh, ra hiệu để anh nói trước.
Lâm Phong bèn nói rõ ý định của mình:
"Như bà đã biết, con đang bị Kỵ Sĩ Luật Pháp truy nã. Thân phận này sẽ gây ra nhiều phiền toái, mà bà đã cứu mạng con, con không thể ở lại đây lâu."
"Con chỉ xin bà cho con ở lại vài hôm, đợi cơn sốt giảm rồi con sẽ rời đi."
Bà lão lặng yên một lúc rồi đột ngột lên tiếng:
"Con à, thế giới này cách rất xa thế giới của Đô Pháp."
"Con chỉ muốn biết làng An Viễn ở hướng nào để quay về… Hả?" Lâm Phong còn đang nói dở về ý định trở về quê hương thì lời bà lão như sét đánh ngang tai. "Thế giới này?"
"Khoan đã, thế giới này, ý bà là… ý bà là sao?"
Cụm từ vừa rồi làm Lâm Phong hoang mang.
Quê hương ra sao, cha mẹ anh sống chết thế nào, liệu Avylette có đánh bại được Kỵ Sĩ Luật Pháp không?
Đó đều là những điều không ngừng trăn trở trong lòng anh.
Nhưng bà lão vừa nói gì?
Anh hiện tại không còn ở cùng thế giới với Đô Pháp nữa! Nếu khả năng hiểu của anh không sai, thì câu này quá mức khó tin.
Sự bối rối của Lâm Phong không hề khiến bà lão lay động.
Bằng giọng nói trầm ổn, bà tiếp tục giải thích:
"Vũ trụ này bao gồm vô số thế giới. Và hiện tại, con đang ở thế giới nằm ở vùng rìa xa nhất của vũ trụ đã biết."
"…"
Lâm Phong lau trán, không biết mồ hôi là vì lo lắng hay cảm mạo.
Anh cố giữ bình tĩnh, đưa ra câu hỏi:
"Vậy nếu bà biết về Đô Pháp, điều đó có nghĩa là các thế giới này có thể liên kết với nhau?"
Bà lão tiếp tục giải thích:
"Các thế giới ở vùng rìa kết nối với nhau qua các rìa tiếp giáp, nhưng đây là điểm tận cùng, nên chỉ có một phía duy nhất dẫn về trung tâm vũ trụ."
Ngay lúc đó, Lâm Phong nhớ lại câu nói của Avylette trước khi cô đưa anh đi.
——Nơi tuyệt đối an toàn.
Một cảm giác bất an trỗi dậy trong lòng.
Anh cố gắng giữ bình tĩnh, cẩn trọng hỏi:
"Vậy qua con đường này, con có thể quay về không?"
Bà lão lắc đầu:
"Thế giới bên cạnh đây là thế giới Hắc Sơn."
"Một con rồng đáng sợ đã chiếm Hắc Sơn, cùng bầy tôi của nó phong tỏa nơi này khỏi phần còn lại của vũ trụ, không ai có thể trở về."
Đăng bởi | hoangvvietfr91 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 47 |