Chuyện người qua đường, cứ để nó đi qua đi 3
Chương 10: Chuyện người qua đường, cứ để nó đi qua đi 3
Người dịch: PrimeK
Nhiếp Cửu La tắt mail, đi lại phác thảo thêm lần nữa. Lần này, chẳng rõ là do no bụng khiến đầu óc minh mẫn hay vì tìm được linh cảm từ bức ảnh mà quá trình khá là thuận lợi. Bức tranh dưới ngòi bút dần có được cảm giác cô muốn.
Đang đắm chìm trong sức sáng tạo, bức tường kế sát bàn lại có tiếng “uỳnh”. Lần này có vẻ không phải người va vào tường: Nhiếp Cửu La cảm thấy đây là tiếng động của vật nặng bị ném vào tường, hơn nữa cô còn nghe loáng thoáng tiếng thủy tinh vỡ.
Dỏng tai nghe, tay cô trượt xuống làm phần cổ đáng lẽ phải là một đường cong đẹp đẽ của ma nữ trở thành một đường xiên cứng còng.
Chuyện gì vậy? Tôn Chu định đập nhà à?
Ngồi nghĩ một hồi càng thấy không yên tâm, Nhiếp Cửu La đứng dậy bước tới cửa. Có lẽ đã có linh cảm từ trước, càng đến gần cửa bước chân cô càng chậm hơn. Khi đã chạm tới tay nắm cửa cô lại rụt về, sau đó cô cẩn thận ghé mắt nhìn động tĩnh bên ngoài qua mắt mèo.
So với thị giác bình thường, mắt mèo phóng đại mọi thứ lên. Lúc này bên ngoài rất yên ắng, chỉ có mỗi ánh đèn sáng trưng.
Nhiếp Cửu La thở phào, đang định quay đi bỗng có người xuất hiện trong phạm vi mắt mèo.
Đó là một người đàn ông chừng hai, ba mươi tuổi để tóc húi cua, vóc dáng không cao nhưng rất vạm vỡ. Trong tay xách một chiếc túi vải, có vẻ rất cảnh giác, vừa đi gã vừa nhìn xung quanh. Có đôi lúc, gã còn quay thẳng mặt về phía Nhiếp Cửu La.
Không thể nào miêu tả rõ được gương mặt gã. Xấu thôi chưa đủ, gã còn xấu theo kiểu không bình thường, kiểu xấu do khuyết tật vì mắc căn bệnh nào đấy bẩm sinh.
Gã đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã ra khỏi phạm vi mắt mèo.
Nhịp đập của Nhiếp Cửu La tăng dần theo thời gian: Tên này đi từ bên trái qua mà bên trái chỉ có phòng cuối. Cửa phòng đối diện chưa từng mở, vậy nghĩa là anh ta đi ra từ phòng Tôn Chu.
Nghĩ tới tiếng “uỳnh” và tiếng thủy tinh vỡ vừa rồi, cô cảm thấy gã không phải bạn của Tôn Chu.
Đoán rằng gã đã đi xa, Nhiếp Cửu La cẩn thận mở cửa.
Hành lang trống không, phòng bên cạnh có những tiếng “tít tít” báo hiệu cửa phòng chưa khóa kỹ.
Nhiếp Cửu La bước tới, gõ cửa theo đúng phép lịch sự.
“Tôn Chu? Tôi vào nhé?”.
Không ai đáp lại. Nhiếp Cửu La mở cửa ra.
Quả đúng như cô nghĩ, trong phòng khá bừa bộn, chiếc bàn trà ngổn ngang dưới chân tường, một đống vụn thủy tinh và một chiếc dép của khách sạn nằm trên mặt đất.
Tôn Chu không có trong phòng. Cả phòng ngủ, phòng tắm đều không có.
Bỗng dưng trong đầu cô hiện lên hình ảnh chiếc túi vải nặng nề mà gã đầu đinh kia xách trong tay.
........
Không kịp trở về phòng, Nhiếp Cửu La bước qua đống đổ vỡ trong phòng, xông thẳng tới chiếc điện thoại bàn ngay trên đầu giường, gọi cho người tiếp tân khách sạn.
Đầu dây bên kia vừa bắt máy, cô đã hỏi dồn dập:
“Có người đàn ông nào xách túi vải bạt đi ra không? Túi vải bạt rất lớn, một người đàn ông?”.
Tiếp tân ngơ ngác:
“Hả?”.
“Có không?”.
“Không, không thấy”.
Vậy có nghĩa là anh ta chưa xuống tới nơi? Nhiếp Cửu La yên tâm hơn chút.
“Nếu trông thấy phải ngăn anh ta lại ngay. Tôi không cần biết cô dùng biện pháp gì. Anh ta trộm đồ của tôi”.
Để tăng độ nghiêm trọng, cô bồi thêm câu:
“Một…Mấy chục vạn”.
Hiển nhiên người tiếp tân đã giật mình trước số tiền bị trộm ấy.
“Vâng…Vâng”.
Nhiếp Cửu La vừa định cúp điện thoại, chợt nghĩ tới một vấn đề:
“Trừ cửa chính ra, khách sạn này còn lối ra nào nữa không?”.
“Có, còn ba cái cửa sau”.
Tâm trạng của Nhiếp Cửu La lại tệ đi.
Có tất cả bốn cửa ra vào, xác suất tóm được gã đó chỉ có hai mươi lăm phần trăm.
Gần mười hai giờ đêm, phía cảnh sát mới cử hai người một già một trẻ tới. Thái độ của họ rất lịch sự, đầu tiên là xem phòng Tôn Chu sau đó mới xem camera theo dõi.
Phòng Tôn Chu bị đập phá đồ đạc nhưng không có dấu hiệu cho thấy Tôn Chu bị thương.
Camera của khách sạn đa số bày ở sảnh đón khách, trong thang máy và cửa thang máy. Thế nhưng chẳng có chiếc nào ghi lại hình ảnh của gã đầu đinh xách túi kia.
Theo tình hình trước mắt, không có tình hình phạm tội, hành vi và hậu quả không gây nguy hại cho xã hội thì không thể lập án. Người cảnh sát già bảo Nhiếp Cửu La viết đơn, cố gắng miêu tả rõ tình huống và phương thức liên lạc để sau này xử lý.
Đây cũng là lần đầu tiên trong đời Nhiếp Cửu La báo án, không có kinh nghiệm gì hết. Thấy mọi chuyện cứ kết thúc như vậy, cô hỏi:
“Các chú... không cần để pháp chứng [] tới lấy dấu vân tay hay chứng cứ gì ạ?”.
Người cảnh sát già bất đắc dĩ cười với cô, người trẻ hơn thì nhiệt tình giải thích:
“Cô hay xem phim Hồng Kông đúng không? Bên mình không có pháp chứng, việc điều tra hiện trường phạm tội thuộc nhiệm vụ của bộ phận kỹ thuật hình sự”.
Nhiếp Cửu La đã hiểu sơ sơ; Người ta thuộc bộ phận "hình sự", phụ trách điều tra "hiện trường phạm tội", trong khi đó việc của Tôn Chu có thể coi là "vụ án" hay không còn chưa rõ.
Lúc điền đơn, anh cảnh sát kia lại giải thích suy đoán trước mắt cho cô. Hiện tại việc của Tôn Chu còn chưa được xem là "mất tích", ngộ nhỡ mai anh ta tự trở về thì sao? Đồ đạc bị đập phá không có nghĩa là bắt cóc, nhỡ anh ta tự nguyện chui vào túi người kia, chơi trò "mất tích" thì sao?
Có quá nhiều khả năng có thể xảy ra. Trước khi có tiến triển mới, họ cũng chỉ có thể lưu ý, ghi chép lại tình huống để sau này lấy ra điều tra.
Nghe cảnh sát nói vậy, Nhiếp Cửu La cũng hơi dao động. Trước đó cô từng đoán Tôn Chu bị phường cờ bạc đòi nợ. Có khi nào Tôn Chu nhờ bạn mình diễn một vở kịch để trốn nợ không?
Mà kệ nó đi, dù sao những gì cần làm cô đã làm cả rồi.
Đăng bởi | 0904253568 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 25 |