Cô là người tuân thủ pháp luật 2
Chương 12: Cô là người tuân thủ pháp luật 2
Người dịch: PrimeK
Dù sao cũng không ngủ tiếp được, Nhiếp Cửu La đứng dậy mở tấm rèm cửa số đối mặt với giường ra rồi lại nằm xuống.
Đây là thói quen của cô. Khi mất ngủ cô thích xem “cửa sổ đêm”. Trong phòng cô tối om, bên ngoài cũng sẽ có ánh sáng mơ hồ. Người ở trong bóng tối nhìn ra mảng sáng bên ngoài sẽ có một cảm giác an toàn lạ thường tựa như đang nấp trong một con mắt bí ẩn nhòm ra thế giới bên ngoài vậy. Rất nhiều linh cảm trong cô xuất hiện vào lúc “rình rập” này.
Trời đã mưa được một lúc, trên cửa sổ đầy những hạt mưa và vết mưa chằng chịt. Nước mưa phản chiếu những ánh đèn trên biển hiệu từ khắp nơi xa gần tựa như giấc mộng treo trên cửa, rực rỡ mà lại chán ngán.
Cô lại nghĩ tới tác phẩm gần nhất của mình.
Ma nữ.
Ma nữ, hẳn là hành động trong bóng tối, đêm đen, mi mắt và động tác đều phải yêu dị. Ăn đầu người thì quá hình tượng và máu me. Trên văn học có cái gọi là hàm ý “không cần đề chữ vẫn rõ nét phong lưu”, điêu khắc cũng phải lấy điều đơn giản tả ý cảnh như vậy…
Đang nghĩ ngợi, dưới thành cửa sổ bỗng xuất hiện một bóng đen.
Nhiếp Cửu La không để bụng. Xem cửa sổ đêm nhiều, luôn gặp phải tình trạng này. Có lúc là chim, có lúc là mèo hoang. Còn có lần đi sưu tầm dân ca ở thảo nguyên, buổi tối ngủ trên cánh đồng cỏ, cô còn thấy một con sóc Marmota run rẩy bám vào cửa sổ.
Nhưng lát sau, cô đã không thể làm lơ cái bóng đó được nữa. Bóng đen đang bò lên trên, không phải mèo cũng chẳng phải chim - thứ vừa lấp lò ngoài cửa sổ là đầu người, ngay bên dưới là bả vai và cánh tay.
Đó là người?
Nhiếp Cửu La nằm im, tim đập thình thịch: Đây là tầng bốn đấy! Chẳng cần biết người này định trộm cắp hay giết người, việc leo cửa sổ vào đây cũng quá nguy hiểm. Hơn nữa cô có thể thấy được trên người anh ta không buộc dây, tay cũng không đeo dụng cụ leo trèo, vậy làm sao kẻ đó leo lên đây được?
Chẳng lẽ khách sạn này có nhân vật tầm cỡ nào khiến người ta tốn công tốn sức thuê chuyên gia tới trộm tài liệu mật.
Lại sau vài giây, đầu Nhiếp Cửu La bỗng lạnh buốt.
Bóng đen đó dừng lại ở bên cửa sổ phòng cô. Hơn nửa người treo ở đó như một thứ có hình thù quái lạ.
Có tiếng lạch cạch. Hiển nhiên kẻ đó đang cố gắng mở cửa sổ.
Nửa đêm có người ngoài cửa sổ tuy đáng sợ nhưng chỉ cần kẻ đó không nhằm vào mình thì cũng chẳng sao nhưng nếu mục đích là mình thì lại khác.
Huống chi cửa sổ của khách sạn còn là loại cửa sổ có khóa dễ cậy nhất.
Kẻ này nhắm vào cô à? Dạo này cô có gây thù với ai, có kẻ thù truyền kiếp hay có báu vật gì à?
Không có, chẳng có gì cả. Bảy ngày trước cô mới tới đây, trước đó phải hơn chục năm cô chưa tới Thiểm Nam.
Có một thoáng, Nhiếp Cửu La định bật đèn nhưng lại nghĩ: Bật đèn quá dễ rút dây động rừng. Thấy ánh đèn kẻ ngoài cửa sẽ chạy ngay, vậy cô sẽ khó có thể làm rõ dụng ý và lai lịch của người này được.
Phải để người này vào phòng, vào rồi mới dễ làm.
Nhiếp Cửu La nín thở, nương theo bóng tối trong phòng, cố gắng di chuyển nhẹ nhàng về phía tủ đầu giường, tìm thứ gì đó phòng thân.
Chẳng mấy chốc đầu ngón tay cô đã lần được một cây bút chì rối tiếp đó là đồ gọt bút chì.
Cô lặng lẽ rụt tay lại, đôi mắt nhìn chằm chằm bóng đen bên ngoài cửa sổ. Đồng thời cô cũng giấu tay trong chăn, cắm đầu bút chì vào đồ gọt, từ từ xoay tròn.
Động tác gọt bút chì cô đã làm không biết bao nhiêu lần nên dù không nhìn thấy cô cũng cảm nhận được sơ sơ những vòng gỗ mỏng bị nạo ra từng tầng một, rơi xuống đất và độ sắc của ngòi bút.
Cửa sổ mở ra, tiếng mưa rõ ràng hẳn. Hơi lạnh nhanh chóng ùa vào căn phòng ấm áp mà ngột ngạt.
Sợ ánh mắt làm kẻ đó cảnh giác, Nhiếp Cửu La nhằm hờ mắt lại, tập trung tinh thần nghe ngóng động tĩnh đến mức lưng ướt đẫm mồ hôi.
Cô cảm thấy người này nhắm vào cô.
Đúng vậy, dù đã nhắm mắt cô vẫn cảm nhận được độ sáng tối trước mặt - người này đã đứng trước giường và nhìn cô.
Không phải vì tiền, kẻ này không có hứng thú với tiền bạc. Vậy thì là cái gì? Cướp sắc à? Đúng là nhan sắc của cô từng khiến đám con trai cùng cấp hai trèo tường, bám cửa sổ nhưng những bức tường ấy có cao cũng không đến hai mét.
Trên cổ có cảm giác thô ráp. Đó là bàn tay với những khớp xương cứng của đàn ông giơ lên, nắm lấy cổ cô.
Một linh cảm không lành nảy ra trong đầu Nhiếp Cửu La khiến cô hiểu ngay tức khắc.
Gã muốn giết cô!
Nhiếp Cửu La tức lắm. Người tuân thủ pháp luật như cô đắc tội ai mà vừa vào đã giết?
Nếu tới trộm tiền, cô chỉ cần hô hoán mọi người là được.
Nếu tới cướp sắc, cô chọc cho mấy lỗ thủng cũng xong.
Nhưng nếu muốn giết cô…
Ngay lúc bàn tay ấy sắp sửa bóp chặt lại, cô mở bừng mắt, dùng hết sức mình đâm mạnh cây bút chì đã ướt sũng vào mắt trái gã.
Gã ta bước lùi lại, che mắt kêu thảm thiết. Nhiếp Cửu La không để tâm, lăn về phía đầu giường để bật đèn.
Ngay khoảnh khắc ánh đèn sáng lên, phía cửa sổ có tiếng thủy tinh bị đập vỡ. Cô giật mình ngoảnh lại mới hay gã ta đã lao ra ngoài cửa sổ, lực lao mạnh tới mức làm vỡ cả cửa kính.
Đăng bởi | 0904253568 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 17 |