Nghe kể đã thấy không may mắn rồi
Chương 13: Nghe kể đã thấy không may mắn rồi
Người dịch: PrimeK
Nhiếp Cửu La xông tới bên cửa sổ nhìn xuống bên dưới. Bất kì ai nhảy như thế đều phải có tiếng rơi xuống đất. Nhưng ngoài mấy tiếng rơi của mảnh thủy tinh ra không còn tiếng rơi của vật nặng nào khác. Cô vội vàng ngửa đầu lên nhìn, thấy thấp thoảng bỏng đen lướt qua mái nhà rồi mất tăm.
Cả quá trình từ ồn ào vô cùng đến vắng lặng lạ thường chỉ diễn ra trong chưa đấy hai phút. Mặc dù tiếng thủy tinh vỡ khá chói tai nhưng các phòng xung quanh đều đang say giấc nên chẳng ai bị dọa cả.
Nhiếp Cửu La đứng bên cửa sổ. Gió ùa vào qua lỗ hổng làm người cô lạnh run. Cô giật mình bước đến bên giường tắt đèn. Ở trong bóng tối vẫn an toàn hơn. Ánh đèn trong phòng quá sáng dễ bị người ta nhìn ngó, mọi hành động đều hiển lộ mười mươi.
Sau đó cô dựa lưng vào tường ngồi xuống đối diện cửa sổ, mở wechat trên điện thoại và nhắn tin cho "Bên kia".
Nhiếp Cửu La: Bên em xảy ra chuyện, gọi lại cho em.
Dưới cùng vẫn là mười giây đếm ngược. Nhiếp Cửu La nhìn chằm chằm những con chữ bị ngọn lửa nuốt chửng. Giờ đang nửa đêm, cô không mong ngóng nhiều vào việc đối phương sẽ trả lời ngay.
Nhưng chưa đầy một phút, điện thoại đã đổ chuông. Vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã xuất hiện giọng nói trầm ấm của Hình Thâm:
"A La".
Nhiếp Cửu La cố gắng thuật lại mọi điều thật ngắn gọn:
"Gã ta bị thương nặng như vậy, không thể không đến bệnh viện được. Bọn anh hay ở Thiểm Nam, em muốn nhờ anh hỏi thăm giúp em xem có bệnh viện nào nhận bệnh nhân bị thương như vậy không và đối phương là ai."
Hình Thâm đáp:
"Em đừng cúp máy vội, anh đi sắp xếp đã."
Đến tận lúc này, Nhiếp Cửu La mới thở phào. Ánh mắt đã thích ứng với bóng đêm, cô đứng dậy đi ra quầy lấy cho mình chai nước khoáng rồi uống một lèo hết nửa chai.
Lát sau, trong ống nghe lại có giọng của Hình Thâm:
"A La?".
Nhiếp Cửu La đặt chai nước xuống:
"Anh nói đi".
"Va vỡ cửa sổ lại không ngã xuống mà còn có thể leo ngược lên mái nhà. Người bình thường không làm được vậy đâu nhỉ?".
Đây là một câu hỏi khéo. Nhiếp Cửu La đáp:
"Em cảm thấy con người không ai làm được vậy cả".
Hình Thâm nghiêm túc:
"Vậy thì chưa hẳn. Cao thủ võ lâm từng tham gia huấn luyện đặc biệt có thể làm được. Em có đối tượng nào khả nghi không?".
"Không có".
Ngừng một lát, cô lại nói thêm.
"Em là người bình thường. Nghề nghiệp của em cũng không thể khiến em có kẻ thù muốn giết chết em như vậy".
Ba chữ "người bình thường" được cô nhấn thật mạnh.
Hình Thâm lại nói:
"Gần đây em có xích mích với ai không?".
Cô xích mích với ai được chứ? Gặp ai cô cũng cư xử đúng mực, dù không được nhiệt tình thì cũng đủ lịch sự. Nhiếp Cửu La tức giận:
"Em có khiếu nại với công ty du lịch nhưng em cảm thấy họ không cần phải làm vậy với cái chuyện cỏn con đó".
Hay có liên quan tới bức tranh cô vẽ cho cảnh sát? Nhưng Nhiếp Cửu La đã chẳng buồn kể lể với Hình Thâm nữa, vả lại nếu chưa đưa tranh cho cảnh sát, gã đầu đinh giết cô thì còn có lý, đây đưa rồi còn giết cô làm gì nữa?
Hình Thâm cũng không có manh mối:
"Em cứ để mặc gã ta vào nhà như thế thì quá nguy hiểm".
"Nếu gã đã rình giết em thì lần này không thành gã sẽ tính thêm lần sau. So với việc dây dưa nhiều lần chi bằng giải quyết luôn".
Hình Thâm vẫn cảm thấy chuyện tự dưng lại có một người muốn giết cô quá khó tin:
"Có khi nào chỉ là trùng hợp chọn phải phòng em không?".
Trùng hợp chọn phải...
Nhiếp Cửu La cười mỉa mai...
"Vậy em quá đen luôn". Sao lúc mua xổ số không thấy trùng hợp vậy nhỉ?”.
Hình Thâm cười:
"Là gã đó xui xẻo ấy, mù mắt luôn. Nhưng A La này, chọc mù mắt người ta, anh sợ sau này em sẽ gặp rắc rối".
Nhiếp Cửu La đáp:
"Em tự vệ chính đáng".
Cô chẳng hề hối hận về chỗ chọc bút chì: Đối phương đã tính giết cô rồi, cô còn khách sáo cái gì? Mà giờ nghĩ lại mới thấy sợ, nếu khi ấy cô không tỉnh.
Hình Thâm nói:
"Bây giờ có đoán cũng chẳng được gì, đợi hỏi thăm xong lại nói".
"Vâng".
Đang định cúp máy, Nhiếp Cửu La chợt nghĩ tới một chuyện:
"Nửa đêm rồi mà vẫn gọi lại cho em ngay, anh còn chưa ngủ à?".
Hình Thâm đáp:
"Mọi người đang nói chuyện này. Cũng lạ lắm nhé. Lần này vào núi bọn anh gặp được hẳn hai chiếc lều bỏ không".
Nhiếp Cửu La lại chẳng thấy lạ. Lều không trên núi là chuyện bình thường mà?
“Có những người đi cắm trại trong núi, lúc về lười nhổ trại nên để mặc đó. Ngoài việc không tốt cho môi trường ra hình như cũng chẳng ảnh hưởng gì. Nếu nghĩ thoáng ra sẽ thấy cả ý tứ "người xưa trồng cây người nay hái quả" ấy chứ”.
Hình Thâm giải thích:
"Không phải. Em hiểu nhầm ý anh rồi. Anh nói lều không là lều không có người, còn tất cả những đồ dùng, thậm chí cả quần áo cũng còn nguyên trong đó. Mà chúng còn được gấp gọn gàng ngay ngắn nữa cơ. Từ những dấu vết xung quanh, chủ nhân chiếc lều đã không còn ở đó mấy hôm rồi".
Nhiếp Cửu La ngẫm nghĩ:
"Vậy là bị thú rừng tha đi hay trên núi có kẻ cuồng giết người?".
Tuy đây là lời nói đùa nhưng nó vẫn có khả năng xảy ra. Hình Thâm nói:
"Bọn anh cũng nghĩ tới đủ loại tình huống nên giờ mới chưa ngủ đấy. Đêm nay... em không sao chứ?".
"Không sao".
"Đã lâu không gặp, mấy năm nay em...".
Anh ta không nói tiếp nữa vì đầu dây bên kia đã báo bận.
Nhiếp Cửu La đã cúp điện thoại.
Đăng bởi | 0904253568 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 17 |