Nghe kể đã thấy không may mắn rồi 3
Chương 15: Nghe kể đã thấy không may mắn rồi 3
Người dịch: PrimeK
Xe Viêm Thác cũng đi đường tỉnh.
Con đường này không phải đường cao tốc, không có trạm thu phí. Anh vừa lái vừa nhìn chiếc vali chói mắt trên hàng ghế phía sau qua gương chiếu hậu.
Đi tiếp một lát, cốp xe có tiếng lạch cạch kỳ lạ, không có quy luật gì hết.
Viêm Thác nhíu mày, tập trung nhìn con đường phía trước bởi rào phân cách của con đường này không được đầy đủ mà ven đường lại hay có ngã rẽ thông vào thôn huyện.
Chẳng mấy anh đã lái xe vào đường huyện rồi lại rẽ vào đường thôn. Tóm lại cứ đường nào vắng mà vẫn đủ rộng cho xe chạy là anh đi. Cuối cùng anh dừng xe ở bên một rừng cây nhỏ yên ắng.
Viêm Thác ngồi đợi một lát chứ không vội xuống xe: Mùa này lá cây mới ngả vàng nhưng đã có vẻ tiêu điều. Phía xa xa là một thôn xóm dựa núi, rất yên bình.
Chắc chắn bốn bề đã "sạch sẽ", anh mới xuống xe mở cốp ra. Trong cốp có chiếc túi vải đang giãy giụa liên hồi, hiển nhiên bên trong là vật sống.
Viêm Thác mở khóa túi.
Tôn Chu đang ra sức giãy giụa bỗng dừng lại, ngẩng đầu nhìn Viêm Thác. Miệng anh ta dán băng dán rộng, không thể phát ra tiếng, chỉ có thể chớp mắt, lắc đầu cầu xin.
Viêm Thác lấy hộp thuốc trong xe ra, gấp một miếng băng gạc rồi đổ một ít thuốc trong chiếc lọ không nhãn, bịt vào mũi Tôn Chu.
Tôn Chu càng giãy khỏe hơn, nhưng cá đã trên thớt đâu thể làm gì được. Chẳng mấy chốc anh ta yếu dần, chưa tới nửa phút đã yên lặng hoàn toàn.
Viêm Thác bỏ lọ thuốc vào hộp, đóng cốp xe, vừa phủi tay vừa đưa mắt nhìn xung quanh theo thói quen. Ánh mắt đang bay bổng lúc gần lúc xa, lúc cao lúc thấp, chợt anh dừng lại ở mỏm đất cách xa mấy chục mét.
Nơi đó có ánh sáng mặt trời phản chiếu từ thấu kính, dựa vào kinh nghiệm của mình, anh đoán đó là kính mắt hoặc kính viễn vọng.
Bên đó có người.
Thật xui xẻo. Đã cố chọn chốn không người để làm việc xấu rồi còn bị người ta bắt gặp.
.............
Viêm Thác dừng một lúc rồi rảo bước về phía đầu bên kia.
Chỉ còn cách hơn chục mét, một người đàn ông mặc bộ đồ tả tơi nhảy dựng lên trong tiếng "leng keng". Giơ khẩu súng trường trên tay, anh ta quát to:
"Đứng lại! Giơ tay lên! Bỏ vũ khí xuống đầu hàng thì tao không giết!”.
Viêm Thác giật nảy mình nhưng cũng bình tĩnh lại ngay. Chỉ trong vài giây, anh đã quan sát khắp người anh ta mấy lượt.
Người đàn ông này có mái tóc rồi bù, mặt mũi nhem nhuốc và bàn chân để trần với những móng chân đầy cáu bẩn. Anh ta đeo một chiếc kính viễn vọng đồ chơi đã tàn tạ ở trên cổ, khoác một tô cơm có quai trên vai và giắt chiếc thìa inox ở thắt lưng. Khẩu súng trường anh ta ôm trong người được làm từ gỗ.
Gần như có thể chắc chắn đây là một gã ngố tàu.
Viêm Thác dừng bước, giơ hai tay lên đầu hàng đúng như ý anh ta.
Gã ngố rất hài lòng, rút chiếc thìa ra áp vào tai:
"Alo, chim sẻ gọi đại bàng []. Phát hiện quân Nhật ở bìa rừng! Phát hiện quân Nhật ở bìa rừng!".
Thông báo xong, gã ngố lại hung dữ tra khảo Viêm Thác:
"Bọn bay có bao nhiêu người? Bao nhiêu khẩu súng? Có phải định đến phá hoại thôn Răng Cửa không?".
Viêm Thác đã chắc chắn đây là gã ngố rồi nhưng để khẳng định anh còn phải kiểm chứng thêm.
Anh chỉ vào thôn nhỏ vắng lặng phía xa:
"Nhà anh ở kia á?".
Gã ngố không hài lòng với kiểu hỏi một đằng đáp một nẻo của anh:
"Nghiêm túc đi. Đừng mơ moi được thông tin gì từ miệng tao! Răng Cửa bọn tao đã sẵn sàng nghênh địch rồi, bọn bay mà tấn công là tự tìm đường chết đấy!".
Viêm Thác:
"Anh nói rất phải, bây giờ tôi sẽ lùi lại ngay".
Anh lùi lại vài bước mới quay người đi. Gã ngố vẫn luôn giơ "súng" cảnh giác cho tới tận lúc anh đã lên xe mới thở phào, lại áp chiếc thìa vào tai:
"Alo, chim sẻ gọi đại bàng. Quân Nhật đã bị tôi đuổi đi! Quân Nhật đã bị tôi đuổi đi!".
Viêm Thác cho xe chạy tới đầu đường thì bỗng quay xe xông thẳng vào thôn, thỉnh thoảng còn nhìn qua gương chiếu hậu: Bây giờ không những anh đã vượt "tuyến" má còn xông thẳng vào sào huyệt quân địch. Anh muốn xem xem gã ngố kia sẽ làm gì.
Chỉ một lát sau đã có bóng người điên cuồng đuổi theo xe. Gã ngố vừa gõ thìa vào tô cơm tạo nên những tiếng "keng keng" vừa kêu khản cả giọng:
"Bà con mau chạy đi! Quân Nhật vào thôn rồi!". "Bà con mau chạy đi! Quân Nhật vào thôn rồi!".
Viêm Thác thầm khen gã ngố này rất có tinh thần trách nhiệm.
Đi một quãng, xe đã tới bên căn nhà mái bằng đầu tiên bên Đông.
Nói thật Thiểm Nam có không ít thôn xóm còn lạc hậu, nhất là vùng núi. Đa số các căn nhà ở đó chỉ được xây bằng đất đỏ, nhưng thôn này lại tương đối hiện đại. Đường chính được đổ xi măng, nhà cửa xung quanh phần lớn là mái bằng, số nhà cao hai, ba tầng cũng không ít. Trên đám dây điện, ăngten chằng chịt còn có kha khá tổ chim.
Nhưng gần như không có người. Đây cũng là xu thế tất yếu. Thanh niên trai tráng ra thành phố kiếm ăn, người già trẻ nhỏ ở lại quê. Mọi vùng nông thôn trên khắp cả nước đều đang "rỗng ruột hóa" rồi.
Có người phụ nữ nghe tiếng đi ra xem.
Người này chừng năm mươi tuổi, để mái tóc ngắn ngang tai, mặc áo khoác đỏ và quần kẻ sọc, chân đi giày vải mũi vuông. Bà ta cầm một nắm hạt dưa trong tay, cắn theo kiểu lạ đời. Người ta cầm vỏ hạt dưa đều vứt luôn xuống đất, bà ta thì gom lại để trước mặt, sau đó hất tay, đám vỏ bay tung như rải cánh hoa.
Đăng bởi | 0904253568 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 17 |