Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghe kể đã thấy không may mắn rồi 4

Phiên bản Dịch · 1193 chữ

Chương 16: Nghe kể đã thấy không may mắn rồi 4

Người dịch: PrimeK

Viêm Thác xuống xe chỉ vào con đường phía trước:

"Chị ơi, đi đằng này có ra được đường lớn không?".

Người phụ nữ kia lắc đầu:

"Cậu đi nhầm rồi. Trong kia là đường cụt, phải quay lại".

Viêm Thác "Ồ" lên, lặng lẽ chuyển đề tài sang gã ngố đang chạy tới.

"Anh ta bị sao thế ạ?".

"À, thằng Mã Ngố. Từ nhỏ nó đã vậy rối, đầu óc có vấn đề".

Trong lúc hai người trò chuyện, Mã Ngố đã chạy tới bên, khóc lóc:

"Bà con, tôi đến chậm rồi".

Cứ như thể bà con trong thôn hi sinh cả rồi.

Hiển nhiên người phụ nữ kia rất biết cách xử lý Mã Ngố:

"Cậu nhầm rồi, đây là đội du kích. Đội trưởng Mã, quân Nhật ở đằng Tây kìa, cậu qua xem đi".

Mã Ngố ưỡn ngực, hai chân dẫm mạnh xuống đất rất ra dáng:

"Vâng!".

Viêm Thác nhìn anh ta chạy tung tăng đi xa mới chắc chắn đây là một tên ngốc. Anh vững tim, cảm ơn người phụ nữ kia rồi định quay về.

Bà ta đang bận xem tin nhắn mới trên điện thoại, không ừ hứ gì.

Viêm Thác mở cửa xe, chui được nửa người vào rồi bà ta mời gọi:

"Ấy, chàng trai, đợi đã".

Gì vậy? Viêm Thác ngạc nhiên ngoảnh lại.

Người phụ nữ đó cũng nhìn anh một lúc mới lắp bắp:

"Chàng trai, tôi thấy người cậu cao lớn, trông rất khỏe mạnh, có thể chuyển chum tương giúp tôi không? Thanh niên trong thôn đi vắng cả, một mình tôi không bê nổi".

Nói xong, bà ta còn cười ngượng ngùng.

Viêm Thác cảm thấy yêu cầu này hơi đột ngột nhưng người ta mới "chỉ đường" cho anh xong, có qua có lại, giúp một tay cũng không sao.

Trong phòng có một chum tương thật. Chum cao nửa người, rất nặng, đừng nói là một mình người phụ nữ kia không bê được, mà thêm cả Viêm Thác cũng còn vất vả.

Hai người chung sức chuyến chum tương ra ngoài cửa. Trong lúc bê người phụ nữ này luôn vụng tay vụng chân, có mấy lần phải dừng lại nghỉ. Vẫn chưa hết, có hai ba lần Viêm Thác phát hiện bà ta len lén nhìn anh. Có một lần anh cố ý nhìn sang khiến bà ta hoảng hốt quay đi.

Viêm Thác nghĩ bụng: Gương mặt, dáng người anh đều ổn, lúc đi đường cũng hay bị con gái ngó hoặc chụp ảnh. Nhưng bê chum tương có phải động tác gì ngầu đâu, nếu bảo bà ta si mê anh thì quá vớ vẩn.

Chẳng dễ gì mới chuyển được chum tương ra cửa. Người phụ nữ kia bê chậu nước ra cho Viêm Thác rửa tay. Vừa xoa xà phòng, Viêm Thác vừa thản nhiên nhìn xung quanh. Nhìn xong, chuông báo động trong đầu anh càng kêu to hơn.

Mới khi nãy trên đường còn vắng ngắt mà giờ đây đã có thêm ba người.

Một người là ông lão hơn sáu mươi chống gậy, chân đi khập khiễng, mái tóc hoa râm. Ông ta cách nơi này chừng trăm mét, trông có vẻ định đi về phía này nhưng bây giờ thì đang dừng giữa đường, cố gắng châm lửa hút thuốc.

Một người khác là đàn ông chừng ba mươi, mặc áo lao động xanh lam, đầu rất to, ngay dưới mép tóc đã là cổ áo, như thể anh ta không có cổ vậy. Anh ta đang gặm dưa chuột bên bức tường đổ nát đối diện nơi này. Bên người còn có một lọ mắm mở nắp, mỗi khi cắn một miếng, anh ta lại chấm quả dưa chuột vào trong lọ.

Cuối cùng là một thanh niên hai mươi tuổi, để đầu đinh. Gương mặt cậu ta không tính là xấu nhưng đường nét không đẹp, ngũ quan tập trung hết vào phía trong mặt mà nếu bôi phấn trắng cho khoảng giữa đó thì cậu ta sẽ thành vai hề trong vở kịch. Cậu ta đã chạy tới bên xe, đang tò mò nhìn ngó bên trong xe.

Viêm Thác quát lên.

Cậu ta giật nảy mình, đầu tiên là rụt cổ lại, sau đó mới thò đầu nhìn về bên này rồi cười tươi rói:

"Ôi anh, đây là xe anh à? Đẹp thật đấy".

Trên xe Viêm Thác có vấn đề, tất nhiên anh luôn nghĩ về chiều hướng xấu nhất. Anh cảm thấy tình huống xấu nhất lúc này không ngoài hai tình huống sau.

Một là tên Mã Ngố nghe bảo đầu óc có vấn đề kia giả vờ ngớ ngẩn. Anh ta đã trông thấy người bị trói ở cốp sau cùng những gì xảy ra khi ấy và báo hết cho người trong thôn.

Hai là bản thân cái thôn tên là Răng Cửa này có vấn đề. Nói không chứng nó là hắc điếm của Tôn Nhị Nương [] phiên bản hiện đại, chuyên giết người cướp của những người đi ngang qua.

Tòm lại chạy là ổn nhất.

Chẳng buồn chào hỏi người phụ nữ nọ, anh rửa tay thật nhanh rồi đứng dậy, vừa vung tay vừa đi tới bên xe.

Sau lưng, người phụ nữ kia muốn gọi anh lại nhưng chưa tìm được lý do gì chính đáng.

Thấy anh đi tới, gã thanh niên kia vội lui lại nhường dường và ân cần bắt chuyện:

"Anh, anh đến tìm người hả?".

"Không tìm người. Tôi đi ngang qua, tạt vào hỏi đường thôi".

Trong nụ cưới của gã thanh niên ẩn chứa chút gian xảo:

"Thôn bọn em ở tận trong cùng, làm sao mà đi ngang qua được?".

Thần kinh à? Quản trời quản đất còn quản cả việc người ta có đi ngang qua không nữa. Viêm Thác không để ý tới cậu ta, cứ lẳng lặng mở cửa xe. Đang định bước vào xe, gã thanh niên lại giữ cửa lại.

Viêm Thác có dự cảm không lành: Xem ra người và thôn này có vấn đề thật rồi.

Anh bình tĩnh nhìn gã thanh niên:

"Sao vậy?".

Bị anh nhìn như vậy, gã ta hơi hoảng, lúng túng buông tay ra nhưng trên mặt vẫn mỉm cười:

"Không có gì. Anh, em muốn ra đường lớn, anh cho em đi nhờ một đoạn nhé?".

Viêm Thác chưa kịp đáp "không tiện đường", phía bên kia đã có người đáp lại với giọng uể oải:

"Sơn Cường, đừng mơ giữa ban ngày nữa. Giữ mặt mũi chút đi, đừng thấy xe người ta đẹp là muốn ngồi nhờ".

Là gã đàn ông đầu to kia.

Sơn Cường xụ mặt, quay lại mắng anh ta:

"Liên quan gì đến anh".

Gã kia nhét nốt mẩu dưa còn lại vào miệng, không thèm trả lời Sơn Cường mà liếc qua Viên Thác:

"Bây giờ đi luôn à? Hỏi đường xong không trả tiền chỉ đường à?".

Quả nhiên gặp phải xóm côn đồ.

Bạn đang đọc Kiêu Khởi Thanh Nhưỡng (Dịch) của Vĩ Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0904253568
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.