Nghe kể đã thấy không may mắn rồi 5
Chương 17: Nghe kể đã thấy không may mắn rồi 5
Người dịch: PrimeK
Viêm Thác chẳng buồn gây chuyện:
"Bao nhiêu tiền?".
Gã kia phủi tay dứng dậy bước chậm tới trước mặt Viêm Thác, giờ ba ngón tay lên:
"Ba trăm tệ nhưng phải đưa tiền mặt".
Tuy thời buổi này ví điện tử đã phổ biến khắp mọi nơi nhưng khi ra ngoài Viêm Thác vẫn luôn mang theo một nghìn tiền mặt để phòng. Mà so với mức giá lừa đảo, ba trăm vẫn tạm được.
Anh cúi đầu móc tiền.
Đúng lúc này, gã kia đập đầu vào ngực anh, đồng thời kêu lên:
"Còn giả vờ gì nữa, xử nó!".
Ngay khi gã xông tới, Viêm Thác đã lui lại phía sau theo bản năng nhưng gần như cùng lúc đó, tên Sơn Cường ở phía sau cũng nhào lên, ôm chặt lấy lưng Viêm Thác.
Hai người, một người đâm phía trước, một người giữ phía sau làm Viêm Thác bị kẹt ở giữa tựa như chiếc sandwich. Thêm vào đó anh đang định lùi lại phía sau, thành ra cả ba người đều không đứng vững, ngã lăn ra đất.
Viêm Thác nghĩ bụng "tiêu rồi". Người còn chưa chạm đất đã cho gã đầu to một cú đấm móc làm đầu gã nghiêng sang một bên. Đang định quay người đứng dậy, phần eo lại bị ôm lấy. Tên Sơn Cường kia không đánh nhau với anh mà chỉ ôm chặt lấy từ phía sau, nhất quyết không chịu buông tay.
Mấy chục cân đè lên lưng khiến anh đau muốn chết. Viêm Thác thầm than khổ.
Một giây sau gã đầu to nhào tới, ba người tiếp tục hỗn chiến.
Các cụ đã bảo hai nắm đấm khó đấu lại bốn tay, tuy Viêm Thác nhanh nhẹn, luôn có thể khiến hai tên kia ăn đau nhưng chính anh cũng không thoát ra được. Ngay lúc đang sốt ruột, anh chợt thấy có người gia nhập trận chiến.
Đó là ông lão chống gậy vừa rồi. Lão ta đang khập khiễng xông tới đây với gương mặt hung hãn. Khi đến gần, lão giơ cao cây gậy, phang mạnh xuống.
Viêm Thác nảy ra một ý, dùng hết sức mình lật người lại, đổi cho tên Sơn Cường lên phía trên. Vậy là cây gậy của lão già kia nện cả vào cổ Sơn Cường.
Sơn Cường hét lên thảm thiết, buông lỏng tay quay cuồng ở bên. Nhân cơ hội ấy,Viêm Thác đứng dậy chui ngay vào trong cánh cửa xe còn hé mở. Chưa kịp ngồi vững, anh đã thấy cổ đau đớn. Lão già kia đã đuổi tới, đâm thẳng kim tiêm vào gáy anh.
Chẳng kịp nhìn thêm, Viêm Thác kéo mạnh cửa xe khiến bàn tay thò vào bên trong của lão ta suýt gãy. Lão hét lên rồi giơ tay lùi lại phía sau.
Không thể bỏ lỡ cơ hội, Viêm Thác cho xe chạy. Vốn dĩ đầu xe đang hướng về trong thôn nên lúc này anh chỉ có thể xông tiếp về phía trước. Đi hơn mười mét, anh quay xe lại rồi xông thẳng ra ngoài.
Sơn Cường và lão già kia đều bị thương, còn chưa bình tĩnh lại. Ban đầu gã đầu to đứng dậy như muốn chặn xe nhưng sau đó lại sợ bị đâm nên vội dịch sang bên. Ngược lại với anh ta, người phụ nữ vừa rồi lại ôm một chiếc ghế dài lao tới trước xe.
Sao nào, định lấy ghế chặn xe à?
Cũng chỉ là châu chấu đá xe thôi, Viêm Thác nhìn thẳng về phía trước, đạp ga phi tới.
Người phụ nữ kia tưởng làm vậy sẽ khiến Viêm Thác phải dừng xe, nhưng khi thấy khoảng cách hai bên chỉ còn hai, ba mét anh vẫn không có ý định dừng lại thì sởn tóc gáy, vội vàng chạy sang bên cạnh. Chiếc xe lao vụt qua người thổi tung tóc làm bà ta run rẩy, ngã nhào ra đất.
Chiếc xe chạy thẳng một mạch để lại đầy bụi đất. Mã Ngố đang khiêng súng "tuần tra" bên này, thấy xe chạy đi thì thắc mắc nhìn xung quanh, còn hỏi với theo:
"Anh du kích, không ở lại ăn cơm à?".
Hành trình ngày hôm nay của Nhiếp Cửu La rất nhàm chán. Ba tòa miếu đều khá lớn, trong đó hai nơi còn phải mua vé, nhưng tượng điêu khắc đều mới toanh, kỹ thuật tầm thường, nói thẳng ra là sản phẩm dây chuyền, chẳng có gì đặc sắc.
Khoảng hơn bốn giờ chiều, cô đã xem xong ngôi miếu cuối cùng, rồi ra ngoài tìm xe.
Chú Tiền đang ngồi bên cạnh một quán nhỏ ăn đồ nướng, vừa ăn vừa tán gẫu sôi nổi với mọi người trong các nhóm chat. Thấy cô, ông vội vàng đứng dậy tính tiền, rồi chạy nhanh về phía xe, hớn hở mở cửa xe cho cô.
Nhiếp Cửu La ngồi vào ghế sau, nói: "Về thôi chú!".
Cô cảm thấy khá mệt: Nếu một ngày bận rộn mà thu hoạch được nhiều thì không đến nỗi mệt, nhưng điều đáng sợ nhất là bận rộn vô ích, chẳng thu được gì, chỉ mệt mỏi tinh thần.
Trên đường, chú Tiền có vẻ lo lắng: Trong nhóm chat của công ty du lịch, mấy ngày trước Tôn Chu còn than thở rằng cô Nhiếp tiểu thư này ngắm tượng điêu khắc không dứt - sao đến phiên ông lại kết thúc sớm thế này, mà mặt cô còn hầm hầm nữa? Hay là cô ấy không hài lòng với dịch vụ của mình?
Không được, phải bù đắp gì đó, nâng cao sự hài lòng của khách hàng, kiểu như "cảnh không được thì bù nhân văn; nhân văn không được thì bù truyền thuyết; truyền thuyết không được thì bịa chuyện mà bù".
May thay, ông vừa nghe được cả mớ chuyện trong nhóm chat, nên có đủ tư liệu để bịa. Chú Tiền khẽ khàng hắng giọng: "Cô Nhiếp, hôm kia cô có đến thôn Hưng Bá Tử phải không?"
Nhiếp Cửu La ừ một tiếng: "Hôm kia và hôm qua đều có đến".
"Vậy cô có biết không, hôm kia ở thôn Hưng Bá Tử, có một phụ nữ mất tích đấy?".
Nhiếp Cửu La hơi ngạc nhiên, lập tức nhớ đến mấy bà già ngồi đánh bài dưới gốc cây hòe lớn ở phía thôn Đông Hưng Bá Tử, cũng từng bàn tán về chuyện này.
Đăng bởi | 0904253568 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 16 |