Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Địa Quan Âm mất hứng, đi ra làm loạn.

Phiên bản Dịch · 1150 chữ

Chương 18: Địa Quan Âm mất hứng, đi ra làm loạn.

Người dịch: PrimeK

Không ngờ sự việc còn có diễn biến tiếp theo, ở mấy nơi nhỏ bé đúng là như vậy, chuyện rỉ chuyện ri đều xoay quanh cùng một chuyện.

"Người phụ nữ mất tích đã tìm thấy chưa?".

Chú Tiền lắc đầu: "Chưa, chưa đâu, nhưng nghe nói là, nghe nói thôi nhé, là bị sói ăn thịt".

Thì ra, sau khi chồng người phụ nữ đó không bắt được quả tang ngoại tình, ông ta đã báo cảnh sát vào tối hôm qua.

Chú Tiền không biết cảnh sát điều tra đến đâu, nhưng ông có một bà dì họ, sống ở thôn Hưng Bá Tử, nên biết rõ tình hình trong thôn.

Nghe nói tin người phụ nữ mất tích lan truyền, dân làng ai cũng quan tâm, sáng nay sau khi ăn sáng xong đã tự phát tổ chức tìm kiếm, từ ông lão bà lão đến trẻ con đều tham gia, tìm kiếm khắp nơi, ngay cả khu vực phía Thôn Tây mà bình thường chẳng ai đến cũng được lục soát.

Nhiếp Cửu La tinh ý bắt được từ khóa trong lời của chú Tiền: "Sao không ai đến Thôn Tây?"

Giờ nghĩ lại, hai ngày ngắm tượng trong ngôi miếu đổ nát, quả thật rất yên tĩnh - thôn Đông và thôn Tây không xa lắm, nhưng chưa bao giờ thấy người dân phía Đông qua phía Tây cả.

Chú Tiền nói: "Ài, thói quen thôi, người nông thôn mê tín, cho rằng phía Thôn Tây không sạch sẽ… Nói chuyện chính nhé, đến phía Thôn Tây, thì phát hiện có điều bất thường".

Thứ nhất là vết máu khô rải rác, thứ hai là những thân cây ngô bị bẻ gãy và đổ ngả nghiêng. Theo dấu vết này, cuối cùng họ tìm thấy một cái hố đất gần sườn núi.

Nói đến đây, chú Tiền một tay cầm vô lăng, tay kia cầm điện thoại liên tục lướt màn hình: "Trong nhóm chat còn truyền cả ảnh đấy, ôi chao, mấy người này nói nhiều quá, trôi mất cả tin nhắn".

Nhiếp Cửu La nhắc ông: "Không cần cho cháu xem, kể thôi cũng được, chú ý lái xe."

Chú Tiền vội bỏ điện thoại xuống, cố gắng mô tả cái hố đất đó: Miệng hố bị đào, cả hố xiên xẹo vào lòng đất, sâu khoảng hai, ba mét, vừa tanh vừa hôi, khiến người ta phát buồn nôn.

Nhiếp Cửu La nghe mà thấy rối: "Chẳng phải nói bị sói ăn sao? Trong hố có sói à?".

Câu trả lời của chú Tiền khiến cô dở khóc dở cười: "Không tìm thấy người, cũng không tìm thấy sói. Nhưng cái hố đó trông giống hang sói, sói hay đào hang, móng vuốt của chúng khỏe, có thể đào được".

Người mất tích, gần đó có một cái hố giống hang sói…

Hóa ra "bị sói ăn thịt" là suy đoán như vậy.

Nhiếp Cửu La thật sự cạn lời, nhưng vẫn đưa ra ý kiến của mình: "Cháu nghĩ khả năng là sói không lớn, cho dù sói ăn thịt người thật, ít nhất cũng phải để lại xương chứ".

Chú Tiền gật đầu lia lịa: "Dì tôi cũng bảo không phải sói, bà ấy nói là… ài, bà già gần chín mươi rồi, chỉ biết nói vớ vẩn thôi".

Nhiếp Cửu La bỗng có hứng thú: "Dì chú nói gì?"

Cô nghĩ, người gần chín mươi rồi, dù nói dối thì cũng đáng để nghe.

Chú Tiền vốn không định nói, nhưng lại nhớ đến việc cô Nhiếp tiểu thư này có chút mê tín, biết đâu cô ấy thích nghe mấy chuyện này.

Ông rất đắc ý: "Cô Nhiếp, bà dì tôi già rồi, nên mới biết những chuyện này. Cô đi hỏi người khác, dù có sống ở đó từ nhỏ, cũng chưa chắc đã nghe được. Bà dì tôi nói, là miếu hỏng rồi, Địa Quan Âm không vui, nên ra ngoài quấy phá".

"Miếu hỏng?".

"Chính là ngôi miếu đổ nát đó, ở trong cánh đồng ngô ấy".

"Miếu hỏng rồi, sao Địa Quan Âm lại không vui?".

"Đó là miếu của bà ta, là nhà của bà ta mà".

Đúng là một bất ngờ thú vị, Nhiếp Cửu La trở nên hứng khởi: "Đó là miếu Quan Âm sao? Chẳng giống chút nào, cháu đã vào miếu, cũng không thấy tượng Quan Âm."

Chú Tiền cười hì hì: "Cô Nhiếp, cô tưởng đó là Quan Âm thật à? Thực ra đó chỉ là yêu tinh thôi, nhưng lại đặt một cái tên nghe cho hay."

......

Chú Tiền kể cho Nhiếp Cửu La nghe một câu chuyện kinh dị ở vùng núi.

Chuyện kể rằng, từ rất nhiều năm trước, phải truy về cuối triều Thanh, khi thôn Hưng Bá Tử vẫn chỉ là một thôn nhỏ vô danh. Lúc đó không phân biệt thôn phía Đông hay thôn phía Tây và cách làng khoảng mười dặm có một đầm lầy, giống như bệnh nấm da theo mùa: mùa đông thì đóng băng cứng ngắc, mùa hè thì lầy lội khôn cùng, không biết đã nuốt chửng bao nhiêu gà, vịt, lợn, thậm chí là cả người. Chỉ cần nhiệt độ hơi cao một chút, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.

Trong làng có một gia đình gồm bà mẹ già và hai anh em trai. Một năm vào độ thu mát mẻ, cũng gần như thời điểm này, người anh cả mang hàng hóa lên núi để vào thành họp chợ.

Để đến thành phố, phải đi qua đầm lầy đó. Mọi người thường tránh đi vòng qua, nhưng anh cả muốn tiện đường, cho rằng tháng Chín rồi, đầm lầy không còn mềm nữa, có thể đi qua được.

Vậy mà đi rồi, anh ta không bao giờ quay trở lại nữa.

Không thể để người cứ mất tích như thế, người em an ủi mẹ mình rồi lần theo con đường anh trai đã đi để tìm kiếm.

Anh ta tìm kiếm trong đầm lầy suốt ba ngày ba đêm, nhưng không thấy anh cả, mà lại gặp một cô gái trẻ rách rưới, đầu tóc bù xù, chân trần. Cô gái nói rằng cô đi cùng gia đình đến thăm họ hàng, nhưng giữa đường gặp phải thổ phỉ, bị tách ra, nên cô đã lang thang trong núi, mấy ngày rồi không có gì ăn.

Người em thấy cô gái đáng thương nên đưa cô về nhà.

Người làng quê hiếu khách, bà lão dù đang buồn khổ vì con trai cả mất tích, vẫn gắng gượng nấu nước cho cô gái tắm rửa, rồi mang quần áo bẩn của cô ra giặt. Khi đang giặt, bà chợt phát hiện có điều gì đó không đúng.

Bạn đang đọc Kiêu Khởi Thanh Nhưỡng (Dịch) của Vĩ Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0904253568
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.