Địa Quan Âm mất hứng, đi ra làm loạn 2.
Chương 19: Địa Quan Âm mất hứng, đi ra làm loạn 2.
Người dịch: PrimeK
Quần áo của cô gái, có bộ thì rộng, có bộ thì chật, hầu hết đều cũ nát. Chỉ có một chiếc quần vải đen trông còn khá hơn một chút, nhưng đó lại là quần của nam giới.
Bà lão nhớ lại, con trai cả của bà đã mặc một chiếc quần vải đen như thế khi rời nhà.
Hồi đó, trang phục của dân quê rất đơn giản, quần vải đen là loại phổ thông, nên bà lão sợ mình nhầm lẫn, bèn kiểm tra kỹ đường may của chiếc quần: quần áo của con trai bà đều do bà tự may, bà tất nhiên nhận ra đường kim mũi chỉ của mình.
Đây đúng là chiếc quần của con trai cả. Khi ngâm xuống nước, từ chiếc quần nổi lên một lớp màu đỏ nhờ nhờ như máu, nồng mùi tanh.
Nghe đến đây, Nhiếp Cửu La không kìm được mà khen ngợi: "Kể chi tiết thật, chú có thể đi viết sách được rồi."
Cô vốn nghĩ rằng chú Tiền là người thô kệch, kể chuyện hẳn sẽ qua loa đại khái, không ngờ lại tỉ mỉ đến vậy, tạo cảm giác sống động đến thế.
Chú Tiền đáp: "Vì tôi nhớ rất rõ mà. Hồi nhỏ tôi sống ở thôn Hưng Bá Tử, bà dì tôi kể câu chuyện này trước khi đi ngủ... Trời ơi, hồi đó làng quê không có điện, tối om om, cô thử tưởng tượng mà xem, thắp một ngọn nến, kể mấy chuyện này, cả đêm tôi không sao ngủ nổi."
Nhiếp Cửu La cười: "Dì của chú gan to thật đấy, sao lại kể chuyện thế này cho trẻ con nghe?"
Chú Tiền cũng đồng tình: "Hồi đó bọn trẻ con được nuôi kiểu thô sơ mà, lúc thì kể chuyện ma, lúc thì kể chuyện sói, giờ thì không kể nữa đâu. Trẻ con bây giờ quý lắm, sợ kể rồi lại bị... bóng ma tuổi thơ."
Bà lão bèn đi hỏi cô gái kia, cô gái nói rằng chiếc quần đó là cô nhặt được trong núi, cách đó không xa còn có một chiếc dép cỏ bị rách, trên dép cũng có vết máu loang lổ, vì không tìm thấy chiếc còn lại nên cô không nhặt.
Nhưng cụ thể là ở chỗ nào trong núi, cô không biết đường, không nói được.
Chắc chắn là bị hổ sói ăn thịt rồi, bà lão òa khóc.
Cũng chỉ có thể khóc một trận thôi, người dân miền núi mà, sống dựa vào núi, ăn từ núi, lâu lâu lại bị núi ăn, chẳng phải chuyện hiếm.
Gia đình mất đi một người, nhưng may mắn thay lại có thêm một người: cô gái không có nơi nào để đi, nên ở lại làm vợ của người em.
Tuy nhiên, bà lão không mấy vui vẻ: con trai thứ của bà vốn ngốc nghếch, mà cô gái này thì lại quá xinh đẹp – bà có kinh nghiệm, những cuộc hôn nhân như thế này thường không bền, cô gái tám phần là kiểu "Phan Kim Liên."
Dân làng cũng bàn tán rằng cô con dâu trông không an phận, không biết ngày nào sẽ bỏ trốn theo người đàn ông khác.
Nhưng trái với mọi dự đoán, cô con dâu lại sống hòa thuận với người em, những kẻ đồi bại có ý định quấy rối cô đều bị cô từ chối thẳng thừng. Không những vậy, những người từng đắc tội với gia đình cô, chỉ trong vòng ba đến năm ngày, nhà họ đều gặp chuyện xui xẻo: khi thì gà bị vặn gãy cổ, khi thì nồi nấu ăn bị thủng đáy.
Thế nên lại có tin đồn rằng cô con dâu này là yêu tinh, có năng lực quái dị.
Ban đầu bà lão cũng hơi sợ, nhưng sau đó bà nghĩ thoáng ra: dù là yêu quái hay tinh quái, chỉ cần bảo vệ gia đình mình, không hại nhà mình, còn lại thì cứ mặc kệ.
Cứ thế, họ sống với nhau một hai năm yên ổn, chỉ tiếc là bụng cô con dâu mãi không có dấu hiệu gì, còn lại thì không có chuyện gì lớn xảy ra.
Tuy nhiên, trời chẳng chiều lòng người, một ngày nọ, thôn gặp đại nạn, lại còn gặp hai tai họa liên tiếp: đầu tiên là động đất khiến nhà sập, sau đó là sét đánh cháy rừng, ngọn lửa lan theo gió, như một tấm thảm lửa bao trùm cả thôn.
Xui xẻo thay cho cô con dâu, hôm đó bà lão và người em ra đồng làm việc, chỉ mình cô ở nhà nấu cơm. Cô bị xà nhà đổ sập khiến kẹt cứng, không thể nhúc nhích, rồi sau đó, cô chỉ biết trơ mắt nhìn ngọn lửa lớn nuốt chửng mình.
Khi được cứu ra, cô gần như đã bị thiêu thành một khúc than còn thoi thóp, toàn thân cháy đen, cơ thể rỉ máu lẫn mủ vàng. Chỉ có đôi mắt còn sáng lấp lánh, nước mắt vẫn còn chảy.
Bà lão và cậu con trai thứ khóc lóc thảm thiết, kêu trời gọi đất, nhưng cô con dâu lại bình tĩnh, hơi thở mong manh, nói rằng mình chết cũng đành, chỉ tiếc là chưa kịp sinh con nối dõi cho nhà này, nên không cam lòng. Cô muốn chứng kiến chồng cưới vợ khác và sinh con thì mới có thể nhắm mắt xuôi tay.
Trong một thời gian ngắn, xung quanh xa gần thôn đều khen ngợi “đức hạnh” của cô con dâu, thậm chí có người còn định báo lên huyện để dựng bia cho cô - nhưng đó chỉ là chuyện ngoài lề. Nói tóm lại, người em nhanh chóng xây lại nhà cửa và cũng sớm lấy vợ mới.
【Nhiếp Cửu La: hừ, đàn ông…】
Người vợ mới không xinh đẹp, nhưng khỏe mạnh, làm việc quán xuyến cả trong nhà lẫn ngoài đồng, việc gì cũng giỏi. Chưa đầy một năm, cô đã mang thai. Trong suốt thời gian đó, cô con dâu cũ, giờ đã thành một khúc than, nằm yên lặng trong căn nhà nhỏ, không nói gì, ăn cũng ít, lặng lẽ chờ đến ngày nhắm mắt.
Đăng bởi | 0904253568 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 15 |