Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ở một hai năm mới ăn thịt anh Hai

Phiên bản Dịch · 1158 chữ

Chương 20: Ở một hai năm mới ăn thịt anh Hai

Người dịch: PrimeK

Ngày lâm bồn, người vợ mới sinh được một bé trai mũm mĩm. Cả nhà mừng rỡ, bà lão bận rộn chăm sóc cô vợ mới sinh, còn người em thì đến báo tin vui cho cô con dâu cũ.

Nhưng sau khi đi, anh ta giống hệt như người anh cả, không thấy quay trở về.

Bà lão lo lắng, chờ mãi không được, tự mình đi đến căn nhà nhỏ tìm. Khi đến nơi, bà mới phát hiện căn phòng trống không, cửa sổ gỗ mở toang, bên ngoài đen kịt, gió tuyết cuộn trào và trên khung cửa sổ còn có vết máu rỉ xuống.

Kể đến đây, chú Tiền hỏi: "Cô Nhiếp, cô đoán xem chuyện gì xảy ra?"

Nhiếp Cửu La nghĩ một lúc. Giữa đêm tối, gió tuyết cuộn trào, lại là một thôn nhỏ gần núi, thường thì vào mùa đông, khi không tìm được thức ăn trong rừng, lũ sói sẽ mạo hiểm xuống làng - giống như trong tác phẩm nổi tiếng của Lỗ Tấn, cậu bé A Mao, con của Tường Lâm, đã bị sói tha đi như vậy.

Cô nói: "Cháu đoán chắc chắn không phải sói."

Chú Tiền ngạc nhiên: "Sao lại không? Hồi đó dì tôi kể chuyện này, bọn trẻ con chúng tôi đều đoán là sói."

Nhiếp Cửu La cười: "Chỉ vì mọi người đều đoán là sói, mà đoán dễ vậy thì còn thú vị gì nữa."

Câu trả lời hơi vòng vèo, chú Tiền nhất thời không hiểu ngay.

Nhưng cô Nhiếp nói đúng. Dì của chú Tiền lúc đó cũng nói: “Ta biết các con sẽ đoán là sói. Đầu óc bọn trẻ các con thật đơn giản… trên đời có rất nhiều thứ đáng sợ hơn sói.”

Bà lão cũng đoán là sói.

Bà vội vàng cầm lấy cái liềm, rồi rút một ngọn đuốc cháy rực từ bếp lò, đi tìm quanh phía sau nhà.

Tuyết trên mặt đất chưa dày, nhưng dù chỉ là một lớp mỏng, vẫn có thể nhận ra dấu vết mờ nhạt, dấu chân dẫn đến một cây hòe già không xa phía sau nhà - cây hòe già này năm ngoái đã bị cháy đen thui, nhưng mấy tháng trước bắt đầu nảy chồi non, lúc này, trên cành cây còn treo đầy hoa.

Cây hòe hiếm khi nở hoa vào mùa đông, người trong làng nói đây là điềm lành và bà lão cũng tin vậy. Nhưng bây giờ, bà lại cảm thấy đây là dấu hiệu của yêu tà.

Sau gốc cây, vang lên tiếng “ken két” như đang gặm nhấm thứ gì đó.

.

Bà lão run rẩy ngó đầu nhìn và cảnh tượng trước mắt khiến bà như bị sét đánh trúng, lưỡi liềm trên tay rơi xuống đất kêu loảng xoảng.

Bà thấy người con dâu, giờ trông như một khúc than đen sì, đang cắn xé xác của cậu con trai thứ. Phần thân trên của cậu đã bị ăn hết, chỉ còn lại đôi tay và chân nằm bất động trên mặt đất, co giật theo phản ứng tự nhiên của dây thần kinh.

Nghe thấy tiếng động, cô con dâu quay đầu lại, nhếch miệng cười với bà lão.

Gương mặt cô ta đen kịt, đôi môi bị cháy gần hết, lộ ra hàm răng trắng hếu, kẽ răng đầy máu và thịt. Đôi mắt sáng quắc, phía sau đầu là mái tóc rối bù như rơm khô - sau trận hỏa hoạn, tóc của cô ta đã bị cháy rụi. Bà lão không để ý, không biết rằng tóc của cô ta đã mọc trở lại từ lúc nào, giống như cây cối sau hỏa hoạn bắt đầu đâm chồi non.

Bà lão làm sao chịu đựng nổi cảnh tượng đó, ngất lịm đi ngay tại chỗ. Trước khi nhắm mắt, bà mơ hồ thấy cô con dâu đang kéo xác của cậu con trai thứ biến mất vào màn đêm đen như mực.

Chú Tiền kể đến đây thì dừng lại.

Trời sắp tối, đường phố vắng vẻ, đã vào thu, cây cối xung quanh bắt đầu thưa dần, khiến cả đất trời trông lạnh lẽo, hoang vắng.

Hai người im lặng trong khoảng mười giây. Nhiếp Cửu La thì đang ngẫm nghĩ về câu chuyện, còn chú Tiền thì chuẩn bị cho chủ đề tiếp theo.

“Cô Nhiếp, hồi nhỏ tôi nghe câu chuyện này, chỉ biết sợ hãi thôi, đến khi lớn lên ngẫm lại, tôi thấy chuyện này về mặt logic chẳng hợp lý chút nào.”

Nhiếp Cửu La cũng có cảm giác đó: “Chú nói đi.”

Chú Tiền nói một tràng dài, nêu hết những thắc mắc của mình: “Cô nghĩ mà xem, con yêu quái đó nhẫn nhịn được hai năm mới ăn thịt cậu con thứ, sao không ăn sớm hơn?”

Nhiếp Cửu La suy nghĩ: “Có lẽ liên quan đến việc cô ta bị thương, cần thời gian hồi phục.”

Chú Tiền lắc đầu liên tục: “No, no, no.”

Câu chuyện này ông ấy nghe từ nhỏ, nhiều năm qua đã suy nghĩ cả trăm lần: “Thứ nhất, nếu cô ta bị thương cần hồi phục, sao không ăn ngay khi vừa bị thương, mà phải đợi hơn một năm mới ăn? Lại còn lo nghĩ đến việc phải sinh con nối dõi? Như thế cũng tốt bụng quá rồi; Thứ hai, vợ chồng chung sống lâu ngày sẽ có tình cảm, cả làng đều có người, cô ta có thể chọn bất kỳ ai để ăn thịt, sao lại phải xuống tay với người trong nhà?”

Chú Tiền phân tích rất thật lòng, khiến Nhiếp Cửu La bật cười: “Câu chuyện dân gian mà, nhiều truyền thuyết dân gian không nhất thiết phải phân tích kỹ lưỡng đâu.”

Chú Tiền thở dài: “Dì tôi cũng nói thế, tôi mà hỏi nhiều quá, dì lại bực mình, càng già càng nóng tính, cứ hét lên với tôi: “Tao cũng chỉ nghe kể vậy thôi, tao đâu biết yêu quái nó nghĩ gì!’”

Thật vậy, ngay cả con người còn không biết người khác nghĩ gì, thì làm sao mà biết yêu quái nghĩ gì được.

Nhiếp Cửu La hỏi: “Rồi sau đó thì sao?”

Chuyện sau đó đơn giản hơn nhiều.

Sau khi bà lão tỉnh dậy, cô con dâu và cậu con trai thứ đều biến mất, chỉ còn lại một vũng máu đã đông thành băng dưới gốc cây hòe già, nhắc nhở bà rằng tất cả không phải là ảo giác.

Tiếng gào khóc của bà kéo theo hàng xóm gần xa đến. Mọi người cầm theo cuốc, dao rựa, đốt đuốc đi theo vết máu, tìm đến tận đầm lầy. Trời lạnh, gió rít lên như tiếng khóc của ma quỷ, không ai dám đi sâu vào, đành phải quay về.

Bạn đang đọc Kiêu Khởi Thanh Nhưỡng (Dịch) của Vĩ Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0904253568
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.