Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ở một hai năm mới ăn thịt anh Hai 2

Phiên bản Dịch · 1113 chữ

Chương 21: Ở một hai năm mới ăn thịt anh Hai 2

Người dịch: PrimeK

Ngày hôm sau, tuyết rơi dày đặc, khắp nơi trắng xóa, mọi dấu vết đều biến mất.

Đầm lầy - chính nó. Anh cả đã mất tích khi qua đầm lầy để đi họp chợ; người em trai cũng gặp cô con dâu ở đầm lầy. Cô con dâu đến từ đầm lầy, mặc quần của anh cả, rồi biến mất cùng xác của em trai cũng trong đầm lầy.

Đầm lầy - bà lão thực sự khiếp sợ đầm lầy.

Không chỉ bà, cả thôn bắt đầu khiếp sợ đầm lầy, nỗi sợ này lan ra bốn phía - dãy núi Tần Ba kéo dài vô tận, ai biết được thứ gì sẽ tìm đến nhà mình?

Những lời đồn đại đủ loại bắt đầu nổi lên: Lý Đại ở thôn Lý cũng nhìn thấy cô con dâu ở đầu làng, cô ta khỏe lắm, chỉ bằng một tay mà kéo lê một con lợn đi. Vương Thất ở thôn Vương lên núi chặt củi, thấy một con sói bị mổ phanh, còn cô con dâu như khúc than đen thì đang ngấu nghiến ăn tim gan của con sói. Mái tóc của ả ta đã dài hơn, gần đến eo, mỗi khi di chuyển, trông như tấm mạng nhện nặng nề phủ xuống một thân cây già…

Trong một thời gian, cả làng sống trong nỗi hoảng sợ, nhiều người thậm chí lo sợ đến mức cuốn gói bỏ làng mà đi. Sự việc lan đến quan huyện, nhưng do liên quan đến chuyện kỳ quái, nên không dám báo cáo lên trên - vụ án “gọi hồn” xuất phát từ Giang Nam trong thời kỳ giữa triều Thanh đã gây ra nỗi kinh hoàng về yêu thuật khắp Trung Quốc, khiến nhiều quan chức bị chém đầu.

Quan huyện đành cùng thầy ký, tìm mọi cách để mời được cao nhân đến “trừ yêu”.

Qua thêm một năm, đúng vào tháng Chạp, có một đạo sĩ giang hồ đi ngang qua, sau khi tính toán kỹ lưỡng, nhiều lần lập quẻ, ông ta khẳng định nguồn gốc của yêu nghiệt là ở đầm lầy, muốn diệt trừ yêu nghiệt thì phải xử lý đầm lầy trước.

Nghe đến đây, Nhiếp Cửu La không nhịn được cười khúc khích.

Câu chuyện này thật sự xoay chuyển bất ngờ. Ban đầu, cô tưởng đó là một câu chuyện ma quái làng quê, sau đó lại thành câu chuyện báo ân, rồi lại chuyển thành một câu chuyện kinh dị đầy máu me. Giờ đây, bỗng chốc câu chuyện lại trở thành một thông điệp về bảo vệ môi trường.

Chú Tiền thấy Nhiếp Cửu La cười mà chẳng hiểu vì sao, cô cố nhịn cười và bảo ông kể tiếp.

"Bà dì tôi nói, lúc đạo sĩ làm phép, cảnh tượng hoành tráng lắm, người ở khắp nơi kéo đến xem, có đến vài nghìn người. Thời đó, dân Trung Quốc còn ít, vài nghìn người là bằng một phiên chợ lớn rồi."

Nhiếp Cửu La tưởng tượng ra tình hình thời cuối nhà Thanh, mật độ dân số thưa thớt, lại ở vùng núi, nên có vài nghìn người đến xem đúng là một "đại hội."

"Đạo sĩ làm nhiều thao tác huyền bí, bà dì tôi kể không rõ lắm, chỉ nói rằng cuối cùng có hàng trăm người nhóm lò luyện sắt, đốt lửa ngay tại chỗ, đúc ra sắt nung chảy."

Nhiếp Cửu La thắc mắc: "Đốt sắt làm gì? Rèn sắt à?"

Chú Tiền đáp: "Trời mùa đông mà, đầm lầy đã đông cứng lại, thậm chí còn nứt ra hàng trăm vết nứt do co dãn nhiệt. Đạo sĩ tính ra yêu quái ở dưới đầm lầy, nên đổ sắt nóng chảy vào đó, khóa cửa nhà nó, không cho nó ra ngoài nữa."

Nhiếp Cửu La chợt hiểu ra, dù cách làm này có vẻ thô bạo, nhưng nghe cũng khá thú vị và thực tế.

Chú Tiền tiếp tục: "Đó là một công trình lớn, phải có nhiều người giúp, nhưng nước mình xưa nay đông dân mà. Họ bảo đổ sắt nóng chảy suốt ba ngày ba đêm, đến tối, khi tia lửa sắt văng lên, cảnh tượng đẹp lắm. À, Cô Nhiếp, cô từng thấy cảnh đổ sắt chưa? Đó là tuyệt kỹ của vùng Mễ Chí, Thiểm Tây, đáng xem lắm."

Đúng là người làm du lịch, kể chuyện kinh dị mà cũng có thể quay lại chủ đề nghề nghiệp. Nhiếp Cửu La đưa cuộc nói chuyện trở lại: "Sau khi đổ sắt xong thì sao?"

"Thì xong việc rồi. Đạo sĩ rời đi, người dân trong vùng cũng trở lại cuộc sống bình thường. Đầm lầy không biết có phải do bị sắt nung nóng hay không, mà đến mùa hè sau đó không còn lầy lội như trước nữa. Về sau, dân làng thấy chỗ đó trơ trọi thì sợ, bèn lấy đất đá từ nơi khác đến đắp lên."

Có đất, có nước mưa hàng năm, có gió thổi và chim thú mang theo hạt giống, dần dần nơi đó mọc lên cỏ dại và cây cối, trở thành một vùng đất hoang như bao vùng khác ở thôn quê.

Nói đến đây, chú Tiền chợt nhớ ra điều gì: "Lúc nhỏ, tôi và bọn trẻ trong làng nghe chuyện này, còn mang xẻng đi đào thử, xem có tìm được sắt không, đào sâu cả mét mà không thấy gì, mệt lả."

Chuyện này cũng không lạ, vì theo chu trình địa chất và tác động của con người, các tầng đất luôn dày lên theo thời gian.

Nhiếp Cửu La hỏi: "Thế còn ngôi miếu, ngôi miếu có liên quan thế nào?"

"Đạo sĩ đi rồi, nói là đã trấn áp yêu quái, nhưng dân làng vẫn không yên tâm. Người làng quê hay mê tín, nghĩ rằng vẫn cần xây một ngôi miếu để thờ cúng."

Nhiếp Cửu La nhớ ngay đến bức tượng kỳ lạ trong miếu.

Người dân xây miếu thường thờ hai loại: một là các vị Thần, Phật có thể ban ơn như Phật Tổ, Quan Âm, Thần Tài; hai là các loài yêu ma quỷ quái, thờ vì sợ hãi, cầu mong chúng đừng làm hại.

"Họ xây một ngôi miếu, nhưng không dám nói thờ yêu quái, nghe không hay. Thế là họ bảo thờ “Quan Âm”, nhưng biết rõ là yêu quái, gọi Quan Âm cũng sợ Quan Âm thật nổi giận, nên gọi là “Địa Quan Âm”, cũng vì là từ dưới đất ra mà."

Bạn đang đọc Kiêu Khởi Thanh Nhưỡng (Dịch) của Vĩ Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0904253568
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.