Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nếu như Viêm Thác tìm đến, cháu sẽ tự giải quyết 3

Phiên bản Dịch · 1158 chữ

Chương 49: Nếu như Viêm Thác tìm đến, cháu sẽ tự giải quyết 3

Người dịch: PrimeK

Viêm Thác nhìn bức ảnh, thực ra không chỉ là ảnh, mà là một trang tạp chí, Nhiếp Cửu La mặc áo dây cotton màu xanh cổ điển và quần ngắn màu đen, ngồi dựa vào cạnh cửa sổ gỗ cũ, hơi cúi đầu, nhíu mày suy nghĩ, bên ngoài là cây xanh mờ ảo, hai tay cô có nhiều vết bùn đất.

Cô ấy toát lên vẻ đẹp giản dị mà thanh thản, đây là một bức ảnh chớp thời cơ rất thành công.

“Ảnh trên tạp chí?”

Lâm Linh gật đầu: “Cô ấy khá nổi tiếng trong giới điêu khắc, tìm kiếm trên mạng thì thấy rất nhiều”.

Viêm Thác nuốt khan, mặc dù cơ thể còn yếu, nhưng tay vẫn gắng chống đỡ cơ thể: “Thực ra, cô ấy…”

Chưa kịp nói hết câu, cửa đột ngột bị mở ra.

Ở đây cũng vậy, hay ở nông trại cũng vậy, không gõ cửa mà trực tiếp đi vào, chỉ có một người...

Lâm Linh giật mình, lập tức đứng dậy: “Dì Lâm”.

Người đến chính là Lâm Hỉ Nhu, trông vội vã và mệt mỏi, dù lông mày có vẻ lo lắng, nhưng vẫn không làm giảm đi vẻ đẹp của bà ta.

Đằng sau bà ta là Gấu Đen, lừng lững như cột nhà, đã đến mùa mặc áo khoác, nhưng anh ta chỉ mặc một chiếc áo phông trắng in chữ “Thử trêu tôi xem”, cơ bắp nổi cuồn cuộn, tay phải băng bó dày đặc một vòng.

Băng bó quanh tay, chắc là chỗ bị cắn mất một miếng thịt.

Viêm Thác nằm lại trên giường, cũng gọi một tiếng: “Dì Lâm”.

Lâm Hỉ Nhu mỉm cười bước lại gần, ngồi xuống cạnh giường của Viêm Thác: “Cuối cùng thì con cũng tỉnh lại, dì vừa gặp Lữ Hiện, cậu ta nói không có gì nghiêm trọng, nghỉ ngơi một thời gian sẽ khỏe lại”.

Bà ta vừa nói vừa đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Viêm Thác.

Viêm Thác theo phản xạ muốn tránh đi, nhưng lại kiềm chế lại.

Lâm Linh chen vào: “Dì Lâm, dì đến đúng lúc, con vừa mới báo tình hình tìm kiếm, đang định hỏi dì về bên đó”.

Lâm Hỉ Nhu gật đầu: “Tiểu Thác, Dì Lâm có vài câu hỏi quan trọng muốn hỏi con”.

Vừa dứt lời, cả căn phòng lập tức im lặng, Gấu Đen đứng gần cửa nhìn một lượt rồi khóa cửa lại.

Viêm Thác lên tiếng trước: “Răng Chó không nói với dì sao?”

Lâm Hỉ Nhu thở dài: “Con chịu đựng không ít khổ sở, nhưng so với Răng Chó thì đó chỉ là chuyện nhỏ. Hắn ta có thể phải mất ba đến năm tháng mới tỉnh lại, con nói cho dì biết, là ai đã làm hắn ta bị thương?”

Khi nói câu cuối cùng, bà ta thu tay lại, trong quá trình đó chạm vào gò má của Viêm Thác, cảm giác ngón tay bà ta lạnh hơn một chút so với vài giây trước.

Những hình ảnh vừa chợt hiện ra trong đầu trở nên rõ ràng: “Mọi manh mối đều bị xóa hết”, “May mà còn có anh”, “Răng Chó có thể phải mất ba đến năm tháng mới tỉnh lại”…

Có nghĩa là, bây giờ, bất cứ điều gì anh nói đều là sự thật.

Tim anh đập mạnh, nuốt một ngụm nước bọt, trong giây phút cuối cùng quyết định: “Con không thấy gì cả”.

Gấu Đen chen vào: “Dưới hầm lợn có năm phòng giam, cậu ta và Răng Chó không bị giam chung, chắc là hai người không biết về tình hình của nhau”.

Lâm Hỉ Nhu lại hỏi: “Con đã rơi vào tay họ như thế nào?”

Viêm Thác đáp: “Thực ra cũng khá bất ngờ, khi con trở về, hệ thống định vị bị lỗi, đi lạc đến Thôn Răng Cửa”.

“Con xuống xe để hỏi đường, chỉ hỏi đường thôi. Khi lên xe, có ba… bốn người bất ngờ đồng thời tấn công con, một người trong số đó đâm kim vào cổ con, có vẻ là thuốc mê, con nhanh chóng mất ý thức, khi tỉnh lại thì đã ở dưới hầm lợn rồi”.

........

Lâm Hỉ Nhu trầm ngâm: “Lão Tiền kia nói con bị đụng xe rồi ngất đi, còn nói gì đến ống tiêm nữa, rốt cuộc là xảy chuyện gì vậy?”

Viêm Thác trả lời hờn hợt, cố tình làm mơ hồ thứ tự thời gian: “Đó là chuyện trước khi xảy ra tai nạn. Mấy ngày liền con rất mệt, lái xe trong tình trạng mệt mỏi, đâm vào lề đường, rồi tiện thể ngủ một giấc ở đó. Có lẽ con ngủ quá say, người ta tưởng con ngất đi. Ống tiêm là con lấy để đối phó với Tôn Chu, người mà con đã nhắc với dì, kẻ mà bị Răng Chó cào bị thương; dì có nói, Răng Chó mà làm ai bị thương, dù chỉ là một vết cào nhỏ, cũng phải mang về đúng không”.

Đúng là bà ta đã dặn, nói rằng, loại vết thương này, bác sĩ bên ngoài không thể xử lý, mang về, sẽ có cách của mình.

“Đám người ở Thôn Răng Cửa không vô cớ tấn công con đâu, con có làm gì mà chính mình cũng không nhận ra không?”

Viêm Thác lắc đầu: “Không, khi họ tra khảo con, con nghe loáng thoáng hình như họ nói xe con... có mùi hôi”.

Khi nói, anh chú ý quan sát sắc mặt của Lâm Hỉ Nhu, quả nhiên, khi nghe đến đây, biểu cảm của bà ta có chút không ổn.

Viêm Thác nói: “Dì Lâm, dì biết đấy, xe của con lúc nào cũng rất sạch sẽ, làm sao có mùi hôi được? Dù sao, chính con cũng không ngửi thấy gì”.

Lâm Hỉ Nhu vẫn cười, nói qua loa: “Bọn họ nói vớ vẩn thôi, chỉ được cái nói linh tinh”.

Viêm Thác suy nghĩ một lúc: “Thật ra cũng không hẳn, nghe ý họ nói, không phải ai cũng ngửi thấy, chỉ có cái tên gọi là Đầu To có mũi thính thôi”.

Tay Lâm Hỉ Nhu chợt nắm chặt: “Mũi thính à?”

Vừa thốt ra lời, bà ta liền nhận ra mình thất thố, lập tức chuyển chủ đề: “Bọn chúng có bao nhiêu người, những kẻ con đã gặp, con có nhớ mặt không?”

“Con chỉ gặp mấy kẻ đã tấn công con, vì đã đối mặt nên khi gặp, chúng không che giấu. Lần lượt là Đầu To, Sơn Cường, chị Hoa, một ông già què và còn một người phụ nữ tên là Tước Trà, nhưng chắc chắn không phải tên thật. Những kẻ khác thì quấn kín, chỉ thấy được dáng người”.

Bạn đang đọc Kiêu Khởi Thanh Nhưỡng (Dịch) của Vĩ Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0904253568
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.