Đây Là Phúc Báo
"Không thì sao? Báo cảnh sát, chưa biết chừng còn bị truy cứu việc cô đánh hắn ta, lại còn thân phận của cô nữa." Hứa Thanh lắc đầu. "Phiền phức lắm."
"Hắn ta đến ăn trộm, còn muốn truy cứu tôi đánh hắn ta à?"
"Cái đó còn phải xem mức độ thương tích... Cô chưa ngủ à? Sao còn mặc nguyên quần áo vậy?"
Hứa Thanh rất thắc mắc, nửa đêm rồi mà Khương Hòa vẫn mặc nguyên quần áo, chẳng lẽ lại định lẻn ra ngoài?
"Tôi quen mặc quần áo ngủ."
"Ồ, không muốn chạy ra ngoài à?"
"Không có, tôi chỉ muốn nghe xem anh định làm gì thôi, sau đó..." Khương Hòa chưa kịp nói hết câu, nghe thấy tiếng động bên ngoài, cô cũng nghĩ là Hứa Thanh, còn tưởng anh ta nửa đêm định giở trò gì.
"Làm sao có thể, cô nghĩ ai cũng như cô, nửa đêm ra ngoài làm mèo hoang à... Mau đi ngủ đi, ngày mai tôi gọi người đến sửa cửa sổ."
Hứa Thanh đi về phía phòng mình, đến cửa bỗng dừng lại, quay đầu nói: "Nếu nửa đêm tôi có lén lút làm gì..."
Khương Hòa nhìn anh với vẻ mặt không cảm xúc. "Làm gì?"
"Ha... Không có gì, đi ngủ đi."
"..."
Đèn trong phòng khách tắt ngấm, sau đó là tiếng cửa phòng Hứa Thanh đóng lại. Một lúc sau, Khương Hòa nhìn ra ngoài cửa sổ, sờ soạng trở về phòng.
...
...
Hôm sau, Hứa Thanh dậy sớm. Sau khi đánh răng rửa mặt xong, anh thấy Khương Hòa cũng đã thay quần áo gọn gàng đi ra.
"Có phải cô trốn trong phòng tập luyện gì đó không?"
Thấy trán Khương Hòa lấm tấm mồ hôi, Hứa Thanh không khỏi thắc mắc. Mỗi lần dậy sớm anh đều thấy cô như vậy.
Lạ là chẳng nghe thấy động tĩnh gì...
"Ừm." Khương Hòa không phủ nhận, đông luyện tam cửu hạ luyện tam phục là tu dưỡng của người tập võ.
"Lần sau có thể mở cửa được không, để tôi xem cô luyện thế nào?"
"Được."
Không nghĩ tới Khương Hòa đáp ứng dứt khoát như vậy, Hứa Thanh có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không nói gì, trở lại phòng cầm điện thoại và chìa khóa, chờ Khương Hòa xử lý xong thì quay đầu về phía cô.
"Đi thôi, ra ngoài ăn sáng, tiện thể tìm số liên lạc lắp đặt cửa sổ."
"Cho tôi đi cùng với?"
"Đương nhiên rồi, hôm qua tôi nghĩ cả đêm, cứ ru rú trong nhà lý luận suông không được, phải học cách sinh hoạt, cách tốt nhất chính là trải nghiệm thực tế."
Hứa Thanh vừa nói vừa dẫn Khương Hòa ra ngoài, đi ra hành lang hít thở không khí trong lành buổi sáng, góp phần tăng lượng carbon dioxide của Giang Thành.
"Nhìn nhiều, nghe nhiều, học nhiều."
Anh đưa tay quét một vòng xung quanh, "Nơi nơi đều là cuộc sống, biết học như thế nào không?"
"Học như thế nào?" Khương Hòa có chút chờ mong.
"Vứt bỏ lối suy nghĩ và tư tưởng cũ kỹ, quên đi nơi trước kia cô từng sống, hãy coi tất cả đều mới mẻ." Hứa Thanh hai tay đút túi, chậm rãi đi về phía trước, "Văn minh, tự do, bình đẳng, bác ái, phú cường, dân chủ, văn minh, hài hòa, tự do, bình đẳng, công bằng, pháp trị, ái quốc, kính nghiệp, trung thực, thân thiện, trước tiên hãy nhớ kỹ hai mươi bốn chữ vàng ngọc này, lặp lại một lần xem nào."
"..."
Khương Hòa há hốc mồm, lời nói nghẹn ở cổ họng không nói nên lời.
Chỉ nghe một lần thì nhớ thế quái nào được!
"Như tên trộm tối qua, gặp phải tình huống tương tự có thể khống chế hắn, nhưng đừng ra tay quá nặng. Tối qua có phải cô muốn bẻ gãy cổ hắn không đấy?"
"Không có, tôi đã kiềm chế lực đạo rất nhiều rồi."
"Vậy thì tốt... Ở đây đánh người là chuyện rất phiền phức, cho dù người kia có xấu xa đến đâu, chỉ cần không phải muốn giết cô, cô cũng không thể giết hắn, tất cả cứ giao cho cảnh sát xử lý."
Hứa Thanh dừng một chút, tiếp tục nói: "Nhưng xét theo thực lực của cô, cơ bản không ai có thể uy hiếp được cô, cho nên bất cứ lúc nào cũng không được xuống tay sát hại người khác."
"Vậy có thể đánh tới mức độ nào?"
"Tùy tình huống, ví dụ như... Tại sao cô muốn đánh người?"
"Nếu như nửa đêm anh lén lút đi vào phòng tôi, tôi có thể ra tay mạnh cỡ nào?" Khương Hòa hỏi.
"... Chuyện này cơ bản là không thể nào, đổi cái khác đi." Hứa Thanh bĩu môi, "Trông tôi giống loại người đó sao?"
"Rất giống."
"..."
Nhân phẩm bị nghi ngờ khiến Hứa Thanh tức giận.
"Tôi là thiếu hiệp, thiếu hiệp chính trực lẫm liệt, hiểu chưa?"
Khương Hòa mím môi, "Tôi tạm thời tin tưởng."
"Cái gì gọi là tạm thời?... Chờ chút, tại sao cô lại có thể nghĩ tôi là loại người lén lút đi vào phòng cô chứ?" Hứa Thanh buồn bực, mình trông không giống người xấu mà.
Hơn nữa bình thường anh cũng chưa làm gì quá đáng... Hình như chỉ là nhặt đôi giày cô ném vào thùng rác lên thôi, ngoài ra không còn gì khác.
"Chính anh đã nói tối hôm qua."
"Tối hôm qua?" Hứa Thanh gãi đầu, lúc này mới nhớ tới lời nói đùa tối qua, im lặng nói: "Đó chỉ là nói đùa thôi... Nếu thật sự có ý đồ đó, tôi còn nói ra như vậy sao?"
Khương Hòa không nói gì, hôm qua cô đã xoắn xuýt rất lâu, nếu chuyện đó thực sự xảy ra thì phải làm sao, chắc chắn là không thể nào đánh anh ta đến nửa sống nửa chết được.
"Nói đi cũng phải nói lại, nếu thực sự xảy ra, cô sẽ làm thế nào?" Hứa Thanh hỏi.
"Tôi sẽ đánh anh một quyền." Khương Hòa nói.
"Một quyền?"
"Một quyền."
Hứa Thanh nhìn tay cô, một quyền này e là mất mạng.
Tối hôm qua Hứa Thanh thực sự đã suy nghĩ rất lâu, bị tên trộm quấy rầy nên cũng chẳng ngủ được bao nhiêu, anh nằm trên giường liền nghĩ đến chuyện của Khương Hòa.
Nhặt được một người từ thời cổ đại quả thực rất mới mẻ, nhưng trong cuộc sống tiềm ẩn rất nhiều rắc rối, giống như quả bom hẹn giờ, không biết lúc nào sẽ phát nổ.
Ở nhà thì được, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn phải học cách thích nghi với cuộc sống hiện đại, anh không thể nào nuôi cô gái này cả đời được.
Lùi một vạn bước mà nói, cho dù vẻ ngoài đẹp trai phong lưu phóng khoáng của anh có hấp dẫn được Khương Hòa, sau đó hai người yêu nhau... thì cô ấy cũng phải tập làm quen với thế giới này, không thể biến thành người vô dụng chỉ biết ăn với ngủ như quả bí ngô được.
"Nhớ kỹ ngày hôm nay."
Hứa Thanh đến cửa hàng ăn sáng liền quay đầu lại nói với Khương Hòa, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống gọi món.
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 18 |