Thanh Bạch Hai Người
Càng không cần nói đến văn vật thổ gì đó, đều là đào từ trong mộ ra, mà giống như Khương Hòa...
Hứa Thanh nhìn Khương Hòa một cái, nhớ tới lúc cô tới mặc giày rơm áo gai.
Trước không nói nàng có mộ hay không, cho dù có mộ nhỏ, quần áo kia cũng không lưu được đến bây giờ, quần áo có thể bị đào móc ra cái gọi là "tình thú", đều là quan lão gia ngợp trong vàng son sau đó đặt ở trong mộ tính chờ tiếp tục chơi.
Nàng là bách tính.
Mà bách tính vẫn luôn được đại biểu, giống như thu nhập bình quân.
"Du hiệp không dễ làm, may mắn nguyện vọng của tôi không thực hiện. "Hứa Thanh cảm khái, cái gì dạo thanh lâu nghe tiểu khúc, ăn miếng thịt lớn uống ngụm rượu lớn, đó đều là lý tưởng mà thôi, nói không chừng cơm cũng ăn không đủ no.
"Có rảnh thì nói với tôi về cuộc sống của các cô, cảm giác rất thú vị."
Hắn cân nhắc lúc nào giả bộ một chút cho lão đầu tử, lão đầu tử mỗi ngày nói mình không làm việc đàng hoàng, đến lúc đó hung hăng chấn hắn một cái.
"Cuộc sống của tôi... Không thú vị như nơi này." Khương Hòa ngẩng đầu nhìn đèn neon lóe lên phía xa, nhớ tới những ngày trước, một lát sau lắc đầu.
"Cô không thích đâu."
"Coi như nghe kể chuyện."
Hứa Thanh cười cười với cô, xách bánh kem chậm rãi đi trên đường.
Cuộc đời thật đúng là kỳ diệu.
Chú Triệu nhìn hai người đi ra ngoài, lại xách bánh kem trở về, vốn muốn lên tiếng chào hỏi, thấy bọn họ trò chuyện với nhau thật vui, suy nghĩ một chút cũng ngậm miệng lại không quấy rầy.
Tiểu thanh niên... còn rất lãng mạn.
Đi dạo về nhà đã hơn sáu giờ, trời hơi tối, Hứa Thanh đặt bánh ngọt lên bàn, quay đầu nhìn Khương Hòa rót thức ăn cho bí đao, trở về phòng ngủ lấy ra một cái bật lửa, lấy ra ngọn nến đưa cho đốt.
Sinh nhật phải qua trọn bộ.
"Đóng đèn lại đi." Hứa Thanh đợi cô lấy thức ăn cho mèo, lên tiếng.
"Đóng đèn làm gì?"
"Đóng lại là được rồi, cái này gọi là tạo không khí."
"Ồ."
Khương Hòa tắt đèn, phòng khách tối om, chỉ có trên bàn bánh kem tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, chiếu lên mặt Hứa Thanh nhấp nháy.
"Qua đây, ngồi xuống... Đúng rồi, chờ một chút em nhắm mắt lại, ước một điều ước, muốn gì cũng được, không cần nói ra, ước xong mở mắt ra, thổi tắt nến." Hứa Thanh kéo cô ngồi xuống, hướng dẫn: "Muốn một hơi thổi tắt tất cả... Không khó đâu."
"Không khó." Khương Hòa nhìn thấy trên bánh sinh nhật viết tên mình, trong lòng không biết bị gì đó chọc một cái, cảm giác ấm áp, mềm mại, không thể diễn tả.
"Được rồi, ước đi, sinh nhật đầu tiên của em ở đây... Có lẽ là sinh nhật đầu tiên từ khi em nhớ được, nhất định sẽ thành hiện thực."
Thấy Khương Hòa bình tĩnh nhìn hắn, Hứa Thanh không khỏi gãi gãi cằm, "Sao thế?"
"Em đang nghĩ muốn gì."
"Nghĩ kỹ chưa?"
"Ừm."
Khương Hòa nhắm mắt lẩm bẩm.
Hứa Thanh cúi người về phía trước muốn nghe lén một chút, kết quả vừa mới động tác đã thấy Khương Hòa mở mắt nhìn anh.
"Khụ... Ước xong chưa?" Hứa Thanh xấu hổ, vốn là mặt đối mặt, như vậy giống như hắn muốn làm gì.
"Xong rồi."
"Nhanh thế... thổi nến đi."
Hứa Thanh liễm thu liễm biểu tình, làm bộ như không có việc gì đứng dậy đến cửa bên kia, chờ cô thổi tắt ngọn nến liền mở đèn, phòng khách một lần nữa sáng rực.
Khương Hòa nhìn ngọn nến bốc khói nhẹ, nói: "Nghi thức này hơi kỳ quái."
"Từ chỗ Tây dương truyền tới, quen rồi là tốt, vốn còn phải hát một bài."
Hứa Thanh do dự một chút, từ bỏ khâu này, "Hát bài sẽ rất ngại, ước xong thì ăn nhanh đi, đây, em chém nó một đao."
Đem con dao nhựa nhét vào tay Khương Hòa, Khương Hòa nhìn hoa văn trên bánh ngọt cùng mấy chữ "Khương Hòa sinh nhật vui vẻ, hạnh phúc tràn đầy", do dự một phen hỏi: "Anh có thể cầm cái điện thoại kia..."
"Điện thoại?" Hứa Thanh sửng sốt một chút, "Chụp ảnh đúng không, lấy điện thoại của em ra."
Dùng điện thoại của Khương Hòa chụp ảnh bánh sinh nhật cho cô, Khương Hòa mới cầm dao cẩn thận cắt xuống, mang theo một đóa hoa bơ, đưa cho Hứa Thanh: "Cho anh ăn trước."
"Ừm... Được, anh ăn cái này, còn lại đều là của em, có thể ăn thoải mái."
Hứa Thanh không có từ chối, cầm hoa nhỏ của mình nhìn trái phải, không có lập tức nuốt xuống, anh vốn không thích loại đồ ngọt bơ này.
Khương Hòa động tác không ngừng, khéo léo vạch một cái, liền đào cho mình một khối, ngửi mùi bơ thơm một chút, đột nhiên có chút không nỡ ăn.
Hưởng phúc hưởng được có chút nghiệp chướng.
"Sao không ăn?" Hứa Thanh đứng dậy đi vào tủ lạnh lấy ra hai bình nước ngọt, mở ra đẩy tới một bình, "Sinh nhật vui vẻ."
"Cảm ơn."
Khương Hòa cẩn thận cắn một miếng bánh kem, cẩn thận nhấm nháp, ăn ngon như hôm qua.
"Không cảm thấy quá ngọt sao?"
"Không, ăn rất ngon." Khương Hòa lộ ra một tia thần sắc thỏa mãn.
Bộ dáng kia, làm Hứa Thanh nhớ tới trước kia khi còn bé lần đầu tiên mình ăn kem, hình như cũng là hưởng thụ như vậy.
Không biết bắt đầu từ khi nào, trở nên chán, không còn thích nữa... Có lẽ là ăn nhiều, có lẽ là càng ngày càng nhiều món ngon so sánh với nó.
Nhưng những niềm vui đó, vẫn luôn biến thành ký ức ở một góc nào đó trong lòng, đó là niềm vui đơn thuần nhất.
"Nào, kính gặp gỡ." Hứa Thanh cầm lấy Coca Cola làm rượu, cùng Khương Hòa chạm ly.
Khương Hòa tới đây là may mắn, hắn lại không phải sao?
Đời người ngắn ngủi mấy chục năm, có thể có được loại trải nghiệm nhặt được người xưa này, không uổng công, về sau ngẫu nhiên nhớ tới cũng là chuyện thú vị.
"Ừm." Khương Hòa ngửa đầu uống một ngụm Coca Cola, cảm nhận được cảm giác bọt khí nổ tung trong miệng.
"Kính gặp gỡ."
Trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng, Hứa Thanh cách bánh kem cùng Khương Hòa ngồi đối diện nhau.
Kính trận gặp gỡ vượt qua ngàn năm này.
"Năm Khai Nguyên thứ tư, Lỗ Địa xảy ra đại hạn, may mắn có Diêu đại nhân cực lực diệt châu chấu chống lại, mới tránh được thảm kịch xương trắng che rừng, người thịt rẻ hơn chó, nhưng... Tai họa chính là tai họa, chính là lúc đó Nhị Nương chạy nạn khỏi Lỗ Địa, trằn trọc chuyển đến Cô Tô."
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 17 |