Song nhật hoành không
Đoàn xe tiếp tục di chuyển. Sau cơn mưa nhỏ, chút hơi mát còn sót lại chẳng biết từ lúc nào đã tan biến, nhiệt độ bắt đầu tăng lên nhanh chóng.
Chỉ trong chốc lát, thời tiết đã trở nên oi bức, ánh nắng trên cao thậm chí chói chang đến mức khiến người ta không dám ngước nhìn thẳng lên trời.
Những chiếc ô vốn dùng để che mưa lại một lần nữa được mở ra trên mui xe, cản bớt sự thiêu đốt trực tiếp từ mặt trời.
Mặt đất ẩm ướt trước đó nay đã nứt nẻ, bánh xe lăn qua kéo theo từng đám bụi vàng tung lên không trung.
Thương Hạ liếc nhìn chiếc lồng treo bên cạnh thùng xe, phát hiện con vũ yến biến dị bên trong đã hồi phục không ít. Nó nửa khép mắt, nằm im trong lồng, lắc lư theo nhịp chuyển động của xe.
Lúc này, con yến dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của hắn, đột nhiên quay ngoắt đầu lại nhìn thẳng về phía hắn.
"Chiêm chíp!"
Tiếng kêu trong trẻo vang lên trong lồng, con yến hơi nghiêng đầu, tựa như đang xác nhận điều gì đó.
Không phải nói loài vũ yến biến dị này tính khí cứng cỏi, bị bắt sống thì thà tự sát còn hơn sao?
Thương Hạ nhìn thế nào cũng không thấy dấu hiệu con yến này có ý định tự sát. Trái lại, nó trông như đã nhận định hắn là chủ nhân, không ngừng cất tiếng kêu.
"Lạ thật, chẳng lẽ con chim này có khuynh hướng thích bị ngược?" Hoàng Tử Hoa nheo mắt, lúc thì nhìn con yến trong lồng, lúc thì nhìn Thương Hạ.
Thích bị ngược cái đầu ngươi...
Không thể không nói, người này tâm lý thật vững. Vừa rồi còn thấp thỏm lo lắng vì một lập luận âm mưu dính dáng đến Lưu gia, giờ lại tỏ ra chẳng có chuyện gì, còn bông đùa Thương Hạ.
Không thấy Mạnh Lương Thần đến giờ vẫn còn rối rắm, tâm trí đâu đâu sao?
Ánh mắt Thương Hạ nhìn Hoàng Tử Hoa dần trở nên nguy hiểm.
"Ấy, sao trên mặt đất lại có hai cái bóng?"
Một tiếng hô kinh hãi vang lên, kéo sự chú ý của hắn đi nơi khác.
Khi hắn cúi đầu nhìn về hai bên xe ngựa, quả nhiên thấy hai cái bóng lớn của ô che nắng đang di chuyển theo hướng đoàn xe tiến lên.
"Mau nhìn kìa, trên trời có hai mặt trời!"
Rất nhanh liền có người phát hiện ra nguyên do.
Lúc này, trên bầu trời phía trên đoàn xe, song nhật hoành không!
Tất cả sinh đồ trong đoàn, bất kể là ngoại xá hay nội xá, ngay cả hai vị thượng xá sư huynh Điền, Kim, thậm chí cả chấp sự Viên Tử Lộ cũng chẳng màng đến cái nóng thiêu đốt và ánh sáng chói lóa từ hai vầng mặt trời, đồng loạt chui ra khỏi ô lớn trên xe, ngước mắt nhìn lên bầu trời.
Tuy rằng trong Chiến vực Lưỡng Giới có vô số hiện tượng quỷ dị, nhưng song nhật hoành không vẫn là cảnh tượng hiếm gặp.
Nhưng điều quý giá hơn cả cảnh tượng này chính là cơ duyên to lớn!
"Trong Võ Cực Cảnh có ai tu luyện viêm hỏa chi đạo, còn chờ gì nữa?"
Viên Tử Lộ quát lớn một tiếng, lập tức kéo nhiều sinh đồ ra khỏi sự đắm chìm trong dị tượng hiếm thấy này.
Song nhật hoành không, hỏa diễm chi khí đạt tới đỉnh điểm!
Đối với những sinh đồ Lưỡng Cực Cảnh (nhị trọng thiên võ đạo phi phàm - Võ Cực Cảnh) tu luyện thủy hỏa hay âm dương lưỡng cực, đây chính là thời khắc tuyệt hảo để hấp thu viêm dương hỏa khí, tăng cường tu vi.
Phải biết rằng, sau khi bước vào Lưỡng Cực Cảnh, số người chọn đi theo nhánh viêm hàn, thủy hỏa là nhiều nhất.
Theo thống kê chưa hoàn chỉnh của Thông U học viện, tu sĩ chọn hai nhánh này chiếm khoảng ba phần mười trong tổng số Lưỡng Cực Cảnh.
Đáng tiếc, số sinh đồ của Viện Vệ Ti tham gia áp tải lần này chưa đến hai mươi người, trong đó chỉ có năm sáu người đã tiến vào Lưỡng Cực Cảnh, mà tu luyện hai loại cực đạo này lại chỉ có hai ba người.
Những người còn lại chỉ có thể nhìn mấy kẻ may mắn kia với ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ, thấy bọn họ tha hồ hấp thu, luyện hóa viêm dương hỏa khí tràn ngập khắp bầu trời.
Lúc này, Thương Hạ nhận ra Viên chấp sự cũng đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, nguyên khí xung quanh dao động, không ngừng hấp thu nguồn nguyên khí từ thiên không trút xuống.
Viên chấp sự đã vượt qua Lưỡng Cực Cảnh, song điều đó không ngăn cản ông tiếp tục hấp thu, luyện hóa viêm dương hỏa khí để củng cố tu vi.
Đột nhiên, Thương Hạ cũng rời khỏi đoàn xe, đi đến một khoảng đất trống ngập trong ánh sáng song nhật, bắt đầu vận chuyển chân nguyên trong cơ thể.
"Ủa, ngươi chưa tiến giai Lưỡng Cực Cảnh mà?"
Giọng nói đầy nghi hoặc của Điền Mộng Tử vang lên sau lưng.
Thương Hạ quay đầu cười đáp: "Viêm dương hỏa khí cũng là một loại nguyên khí thiên địa, ai bảo chỉ có Võ Cực Cảnh mới có thể hấp thu, luyện hóa được?"
"Ôi, ta đúng là quá thiển cận rồi!"
Điền Mộng Tử tự vỗ vào trán mình, có chút ảo não.
Song nhật hoành không, đương nhiên là cơ duyên cho các tu sĩ Lưỡng Cực Cảnh, nhưng điều đó không có nghĩa chỉ những người này mới có thể sử dụng viêm dương hỏa khí để tu luyện.
Bộ công pháp Hỗn Nguyên Kình mà Thương Hạ tu luyện ở Võ Nguyên Cảnh vốn không quá kén chọn nguyên khí thiên địa.
Dù hiện tại hắn đã đạt đến Võ Nguyên Cảnh đại viên mãn, song điều đó không cản trở việc tiếp tục tu luyện để củng cố căn cơ.
Nhận thấy lời nhắc nhở của Thương Hạ, một số sinh đồ nội xá của Viện Vệ Ti cũng bước ra, bắt đầu lợi dụng viêm dương hỏa khí để tu luyện.
Điền Mộng Tử bất đắc dĩ liếc nhìn Kim Quan Triều.
Cả hai dù cùng là Võ Cực Cảnh, nhưng lại không tu luyện nhánh thủy hỏa hay viêm hàn lưỡng cực.
Nếu hấp tấp luyện hóa viêm dương hỏa khí, chẳng những không có lợi cho tu vi mà còn gây ảnh hưởng tiêu cực.
Vì vậy, hai người chỉ có thể bất lực nhìn kẻ khác hưởng thụ cơ duyên hiếm có này.
Tuy nhiên, dị tượng song nhật hoành không cũng không kéo dài quá lâu.
Chỉ khoảng nửa canh giờ sau, hai vầng thái dương trên bầu trời bắt đầu trở nên mờ nhạt, còn viêm dương hỏa khí lan tràn khắp thiên không cũng nhanh chóng loãng dần.
Sau đó không lâu, một mặt trời tan biến giữa trời cao, chỉ còn lại một vầng khác cũng nhạt đi không ít.
Dù vầng thái dương ấy không hoàn toàn biến mất, nhưng viêm dương hỏa khí trên bầu trời đã trở lại mức bình thường.
Những sinh đồ chìm trong tu luyện lần lượt tỉnh lại, vẻ mặt không giấu nổi tiếc nuối.
"Aiz, mới có nửa canh giờ, giá mà kéo dài thêm chút nữa thì tốt biết mấy!"
Biểu cảm đầy nuối tiếc của Thương Hạ khiến những sinh đồ chỉ có thể đứng bên cạnh trơ mắt nhìn cơ duyên vuột mất hận không thể đấm hắn một phát.
"Song nhật hoành không chính là lúc viêm dương hoả khí đạt đến cực thịnh hiếm thấy, không ngờ hôm nay Viên mỗ cũng có cơ duyên này!"
Viên chấp sự gào to, vẻ mặt tràn đầy vui sướng, hiển nhiên chỉ trong nửa canh giờ ngắn ngủi của song nhật hoành không, ông đã thu được lợi ích to lớn.
Từ lời ông nói có thể nhận ra, dù ở trong Chiến vực Lưỡng Giới, hiện tượng song nhật hoành không vẫn hiếm thấy đến cực điểm.
Nhưng chính câu nói này khiến những sinh đồ chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ duyên trôi qua, đặc biệt là hai vị sinh đồ thượng xá Điền Mộng Tử và Kim Quan Triều, tâm trạng càng thêm uể oải.
Thương Hạ khoe khoang đã đành, trong mắt bọn họ hắn vẫn chỉ là một tiểu sư đệ.
Thế mà ngay cả Viên chấp sự, một nhân vật ngang hàng với giáo tập của học viện, bậc tiền bối đáng kính, cũng hùa theo khoe khoang?
Còn giữ chút phong phạm người làm lão sư hay không?
Trên thực tế, người thực sự hưởng lợi nhiều nhất từ cơ duyên hiếm có này không phải Thương Hạ hay Viên Tử Lộ, mà là hai sinh đồ nội xá của Viện Vệ Ti.
Hai người này một tu luyện viêm hàn lưỡng cực, người còn lại đi theo thủy hỏa lưỡng đạo, tu vi vốn dĩ chỉ vừa mới đặt chân vào Võ Cực Cảnh.
Vậy mà chỉ sau nửa canh giờ ngắn ngủi, cả hai gần như đã luyện hóa viêm hỏa chi tức đến mức đại thành, chỉ còn một bước nữa là đột phá.
Những sinh đồ khác có thể tu luyện dưới song nhật cũng ít nhiều thu được lợi ích.
Còn những sinh đồ ngoại xá chưa bước vào võ đạo phi phàm, ngay cả viêm dương hoả khí cũng không cảm nhận nổi, nói gì đến cơ duyên.
Đoàn xe tiếp tục lên đường, Thương Hạ nhân cơ hội hỏi Điền Mộng Tử về hiện tượng song nhật.
Câu trả lời của hắn không nằm ngoài dự liệu của Thương Hạ.
"Mỗi một nơi trong Chiến vực Lưỡng Giới đều biến hoá hỗn loạn, không ai biết khoảnh khắc tiếp theo sẽ xảy ra điều gì."
Điền Mộng Tử mở đầu như vậy, rồi suy đoán: "Còn về song nhật vừa rồi, một vầng tất nhiên là từ thế giới chúng ta, vầng còn lại đến từ ngoại vực Thương Linh Giới."
"Bởi vì màng chắn và sự vặn xoắn của Chiến vực Lưỡng Giới, thực ra ánh sáng mặt trời ở nơi này rất hiếm hoi. Có đôi khi một vùng trời bừng sáng, nhưng ở nơi khác vẫn chìm trong bóng tối; hoặc ánh sáng trên vùng trời này đến từ Thương Linh Giới, còn bầu trời khu vực khác lại là mặt trời của thế giới chúng ta."
Đăng bởi | mymythapcuu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 2 |