Bạo Động
Giống như người ta chỉ dạy cho hài tử biết cái gì là tốt, cái gì là xấu.
Dạy cho hài tử nhận biết cái xấu lúc, phải lập tức thù hằn, ghét bỏ, muốn tiêu diệt nó.
Cố tránh đi không dạy nguyên nhân của cái xấu, nếu có phải dạy ra cũng là một cái xấu mười mươi.
Đây không phải là áp đặt suy nghĩ vào hài tử, dù có lúc quả thực người ta vô tình hành xử như vậy, nhưng hành động này lại có một nguyên nhân sâu xa hơn, không phải sợ hài tử bị cám dỗ, mà là phân biệt không rõ, rồi rơi vào trong đó.
Sự mê mang này đánh gục cả những trí tuệ vĩ đại nhất, nhưng tâm hồn chân thành nhất, đã có bao nhiêu cố sự kể về thiếu niên anh hùng hoá ác long, thiên thần sa ngã thành ác quỷ...Bởi khi ngươi nhìn vào vực thẳm đủ lâu, vực thăm cũng nhìn lại ngươi!
Thiền Thanh lĩnh ngộ ra điều này cùng lúc với khi hiểu ra trong tự thân "Lam" khí công dụng.
Cho nên hắn tránh nghĩ tới, giống như chấp nhận một vài điểm nối bất hợp lý trong một dàn khung vững trãi, Thiền Thanh tránh nghĩ đến chi tiết, không làm cho nó phức tạp hơn, dù sao thì nếu cái khung đã dựng lên được, vậy hãy để yên đó.
Nỗi buồn hôm qua là một điểm chết trong dàn khung của hắn.
Hắn minh bạch vạn sự đều bị nhốt tại trong lồng thời điểm, một tia cuối cùng le lói hy vọng cũng lập tức tắt đi, những cái gì đã hỏng trong tâm trí lập tức trào ra, hai đầu môi hắn biến mất, lưỡi teo lại dựng thẳng lên, toàn thân co giật xóc nảy.
Lưu Triệt sớm đứng tại Thiền Thanh buồng biệt giam bên ngoài nhìn chằm chằm, hắn trước đó dò xét cái kia phu thuyền nổi loạn chuyện, hết thảy đều ăn khớp với nhau, nhưng hoàn hảo như thế lại làm cho hắn nghi ngờ!
Hắn tự tin bản thân không cần linh lực, không cần tu tiên giả con mắt cũng có thể phân biệt ra Thiền Thanh thật giả, tất cả chỉ nhằm vào hài tử vô tinh cử động lộ ra. Chẳng hạn như bây giờ, án lấy hài tử suy nhược thân thể, dù là nhịn ăn cũng nào có thể chống chọi tới ngày thứ năm?
Hắn chỉ đợi một cái canh giờ nữa, ngày thứ sáu trời sáng liền biết cái này hài tử có hiềm nghi lớn, không thể dùng! Liền sẽ rời đi, nếu có thể thì tìm cách giết hắn trong tù...
Đáng tiếc, nhịn ăn triệu chứng tuỳ người khác nhau, hắn cũng không có y khảo kiến thức, chỉ bằng một điểm co giật mà phán đoán, bây giờ nhìn xem Thiền Thanh hai mắt trợn trừng, tia máu trong mắt bung vỡ ra, chuẩn bị có rút lưỡi dấu hiệu...Liền tiếc nuối gật đầu để cai ngục trở vào khiêng hắn đi y phòng.
Hắn nói bằng giọng khò khè, giọng của một nửa cái miệng:
"Hết thảy như thường...Còn phải kiểm tra tâm tính...Tới nỗi linh khiếu...Chúng ta ma tu không cần lo thứ này!"
————
Thiền Thanh phải cố gắng gấp đôi, để làm bản thân ngu đi một nửa.
Lưu Triệt là cái ăn thịt người thành tính gia hoả, dù cho đã không còn tu hành tác dụng, thỉnh thoảng vẫn vụng trộm lấy tới.
Bất quá một chút thói quen, Lưu Triệt cũng không dựa vào điểm này tới đánh giá Thiền Thanh hung ác...Cỡ nào hiền lành nhu thuận, tận hưởng qua cái kia mê người ma công một đêm pháp lực bao tăng, không có thịt người thì quằn quại như trăm con kiến bò trong xương ngứa ngáy...Đều phải lắc đầu chịu thua! Dù là tâm trí cứng cỏi như hắn.
Hắn thử nghiệm hài tử hung ác không tại ăn thịt người, không tại giết người,...Ác với người khác thì dễ, ác với mình mới khó.
Đáng tiếc Á Nam Giả Nhượng tra tấn tàn độc, lưu lại cho hắn thời gian không nhiều lắm.
Nhưng hắn đã có kế hoạch, từng bước mà làm, nếu như không kịp, chỉ có thể đổ do thiên mệnh.
Làm hết sức mình là đủ.
Tại trước khi suy yếu của thân thể hắn có thể nhìn thấy bằng mắt thường, những cái kia thăm dò tiểu đả tiểu nháo hắn vẫn có thể mượn uy ngày cũ đè xuống được.
Buồng giam có bốn giai cấp, trưởng buồng, trách nhiệm, tay đao, nhân dân tệ.
Trách nhiệm có hai người như hai cánh tay trái phải, tay đao có bốn người trong đó một người làm trưởng đao, được quyền giám sát vượt cấp, cùng trách nhiệm lẫn nhau ước chế!
Ngày hôm nay, một cái trách nhiệm gọi là Nhị Cẩu, giữa trưa đột nhiên giật giọng gọi Thiền Thanh dậy:
"Nhu nhi dậy! Vào đánh nhà vệ sinh!"
Thiền Thanh gọi thẳng hắn:
"Nhị Cẩu, ta không bao giờ đánh nhà vệ sinh!"
"Ơ?"
Nhị Cầu giật cả mình, không chỉ hắn, cả buồng đều phải giật mình. Quanh năm nhà tù, những lần nhân dân tệ dám bật buồng như vậy đếm không quá một đầu ngón tay, mà Thiền Thanh con nghé con lại dám bật thẳng cưng như vậy!
"A! Gia gia đánh chết ngươi! Con chuột này khổ rồi!"
Nhị Cẩu tung người, bật một phát sang sàn nhân dân, muốn nắm tóc đánh Thiền Thanh.
Thiền Thanh đang ngồi toạ, đứng lên luôn, chỉ tay vào mặt nói:
"Ngươi! Riêng ngươi hôm nay, ta bị quật chết cũng phải đánh lại, vì ngươi không để ta tôn trọng một cái gì hết!"
"Ta đã chấp nhận không có huynh đệ, sống làm nhân dân tệ rồi, nhưng ngươi không coi ta là người!"
Thế là trách nhiệm, tay đao một nhóm lao thẳng xuống muốn đánh, mặc cho Thiền Thanh khéo léo phân bua::
"Ta biết vào tù là không chống lại được, đã chấp nhận rồi, nhưng ít ra các ngươi không bao giờ xử sự với ta như vậy!"
"Còn hắn, trưa nào đợi ta ngủ hắn cũng lấy lửa đốt chân đốt tay ta. Ta không có lỗi gì lại bắt ta cọ nhà vệ sinh, hôm nay các ngươi đánh ta chết, ta cũng không chịu thua hắn."
Nhưng trách nhiệm, tay đao là cùng một giuộc, sao có thể tha có Thiền Thanh. Mà lại ở trong tù, ngày hôm nay Thiền Thanh chỉ mặt Nhị Cẩu được thì ngày khác chỉ mặt bọn hắn có việc gì, cho nên không cần quan tâm đúng sai cũng phải đánh.
Thiền Thanh không kêu đau, chỉ chửi Nhị Cẩu.
"Ngươi! Bằng này người đánh ta...Ta không tôn trọng ngươi!"
Đánh ầm ầm lên như vậy, Lưu Triêt đang ngủ, cũng phải bật dậy, quát:
"Tên nào? Gọi lên đây?"
Thế là Nhị Cẩu cầm tóc kéo lê Thiền Thanh từ sàn nhân dân tới đầu sàn, vứt xuống. Lưu Triệt quát:
"Làm sao? Muốn phản rồi? Phản rồi?"
Thiền Thanh ngồi bó gối, tay khoá trên đùi, nói:
"Đại nhân, không phải a. Đại nhân đặt đâu ta nằm đó, nào từng dám kêu ca. Nhưng Đại nhân chưa biết, những lúc ngài ngủ say, Nhị Cẩu chỉ rình lúc chúng ta ngủ liền lấy lửa đốt chân đốt tay chúng ta."
"Hôm nay ta không phải đánh nhà vệ sinh mà hắn bắt làm...Hắn định ám ta! Cái này ta không chấp nhận."
Lưu Triệt gằn giọng:
"Hắn là giúp cho ta. Thế ngươi không chấp nhận thì ngươi phản ta chăng? Ta giao cho hắn, ngươi phản hắn là phản ta!"
Kỳ thực bây giờ Lưu Triệt có thể đánh Thiền Thanh, nhưng hắn đã hiểu Thiền Thanh bị đánh tới mức này rồi là chống là chống đến cùng. Hắn đã cầm trịch nhà tù quá lâu, quá hiểu tâm lý bọn người, căng quá sẽ đứt!
Lưu Triệt vỗ vỗ đầu Thiền Thanh:
"Ngươi lần đầu mắc lỗi...Ta tha cho ngươi. Còn ngươi phải nghe rõ này, đã là nhân dân tệ, mà đã là chấp hành, thì chấp hành cho nó từ đầu đến cuối, chứ còn nửa phỉ nửa quân như ngươi...Thì ngươi khổ đấy!"
Thiền Thanh gật đầu, nói:
"Ta thật sư không phải nửa phỉ nửa quân, ta chấp nhận làm nhân dân mà đại nhân, nhưng thực sự Nhị Cẩu sống không để ta tôn trọng. Còn ta biết mình sai, ta chấp nhận để đại nhân xử lý ta, ai đánh ta cũng được, chỉ trừ hắn!"
Lưu Triệt không nhận hắn lời này, vỗ vỗ đầu Thiền Thanh, nói:
"Về chỗ."
Lại sai dưới tay người:
"Pha trà!"
Trong tù không có rơm cỏ, hắn tại giờ nghỉ trưa đòi uống trà, chính là dùng chăn màn, áo quần của tù nhân để đốt!
Dù sao trong buồng trắng trơn, cũng không thể nói thì thầm mùa xuân được. Nên cách nói làm sao để nhân dân không có thế để dựa vào, mà trách nhiệm cũng xuôi lòng, liền thể hiện được hắn khéo léo.
Hắn gọi Nhị Cẩu lên, nói:
"Nhị Cẩu, ta chỉ nói cho ngươi nghe này. Ta đã cho bọn hắn ngủ thì ngươi để bọn hắn ngủ cho nó đàng hoàng. Còn ngươi buồn, vui thì ngươi hát, hò."
"Chứ còn ta không thích cái kiểu như vậy, không cho thì thôi, cho ăn, cho ngủ thì phải đàng hoàng, mà ta có bảo ngươi làm cái trò đấy không? Hay ho cái gì...Còn bọn hắn sai, ngươi lôi xuống đánh chết cũng không sao! Ai dám chống?"
"Bây giờ bọn hắn chả làm sao cả...Mà ngươi xử sử như vậy? Ngứa chân ngứa tay quá? Không được đánh người bao giờ à?"
Lưu Triệt lại ngẩng mặt lên, lại nói lại lời này, mắng chúng tất cả bọn đàn em, cũng nói ẩn ẩn nói hắn biết rõ trò này rồi:
"Đừng có lại chơi trò này sau lưng ta. Mấy tên tay đao lên đây!"
Bắt bọn hắn quỳ hết xuống, chỉ tay hỏi:
"Ta đã dặn thế nào?"
Đao trưởng gãi đầu, ấp úng:
"Đại nhân...Dặn như thế...Nhưng Nhị Cẩu là trách nhiệm ....Huynh đệ cùng mâm..."
"Cái gì ra cái đó! Ta đã nói, trách nhiệm làm sai thì ngươi phải báo ta. Ngươi sai thì đã có huynh đệ trách nhiệm báo ta."
"Nhưng giờ ngươi dám giấu ta! Mà Nhu Nhi bảo bị nhiều đêm rồi, ngươi vẫn không bảo ta!"
Vì bình thường nhân dân tệ nào có dám ho he cái gì?
Chưa đến tuổi lên tiếng, có tai như điếc, có mồm như câm, có mắt như mù, mà gặp trưởng buồng mất dạy, còn bị lôi xuống đánh tiếp.
Đánh đau quá còn không dám kêu, phải hô "Oi sướng quá".
Con ngựa đang chạy, còn phải nói vun vào "Dạ dạ, ngựa có 3 chân", nói chậm còn bị lấy đũa thông màng nhĩ mấy lần.
Người nhà mang quà vào, còn phải bảo "Dạ, đại nhân, phụ thân vào thăm ta, mang quà biếu đại nhân!"
Lưu Triệt chỉ vào đao trưởng nói:
"Đời trước trưởng buồng gửi gắm ngươi cho ta, khi ấy ngươi nói thế nào?"
"Ta tha ngươi một lần, nhưng lại tái phạm một lần, ta đày ngươi ra Tuyệt Tình Cốc, cho ngươi đi xa luôn!"
Tuyệt Tình Cốc cái tên hay kỳ thực chính là chỉ trong buồng giam nhà vệ sinh!
Dù sao, tội che giấu cho nhau này chẳng phải cũng là ăn cây Táo rào cây Sung sao? Đây không phải cũng là phản rồi?
Lưu Triệt tha cho Đao trưởng, nhưng đánh cho ba cái tay đao dưới trướng hắn khổ không thể tả.
Lưu Triệt đã có cơ hội chính thức nói chuyện cùng Thiền Thanh lần đâu tiên, mà lần tiếp theo, chú định một lần trời long đất lở trong cái buồng giam này!
Đăng bởi | joner123 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |