Tiến Vào Ngoại Khu
Rời khỏi khu tị nạn u tối, Hậu cùng nhóm Lão Trương bước vào ngoại khu. Khung cảnh nơi đây dù không hoàn toàn phồn hoa nhưng đã sáng sủa hơn rất nhiều. Những dãy nhà gỗ đơn giản nhưng được xây dựng cẩn thận, con đường đất khô ráo và thoáng đãng hơn, không còn cảnh rác rưởi ngập tràn hay mùi hôi nồng nặc. Dòng người đi lại bận rộn, ai nấy đều có vẻ mặt tràn đầy mục tiêu và khát vọng sinh tồn, tạo nên một bầu không khí sôi động hơn so với sự tuyệt vọng của khu tị nạn.
Lão Trương vừa đi vừa chỉ dẫn cho Hậu, giọng ông trầm ấm nhưng không thiếu sự nghiêm túc:
“Đây là ngoại khu, nơi hầu hết cư dân bình thường trong căn cứ sinh sống và hoạt động. Khác với khu tị nạn, ở đây, cậu sẽ tìm thấy mọi thứ cần thiết để bắt đầu cuộc sống và tu luyện .”
Ông chỉ về phía một tòa nhà lớn đầu phố, mái ngói xám đơn giản nhưng được khắc những hoa văn uy nghiêm. Trước cửa là một cánh cổng gỗ lớn với bảng hiệu khắc ba chữ rực rỡ: Thiên Hành Các. Người ra vào đông đúc, đa phần là các tu luyện giả với ánh mắt sắc bén và dáng vẻ mạnh mẽ.
“Đó là Thiên Hành Các, do tổ chức lớn của Liên Minh Nhân Loại tạo ra. Đây là trung tâm nhiệm vụ, nơi cậu có thể nhận hoặc phát nhiệm vụ tùy vào thực lực của mình. Không chỉ vậy, nơi đây còn bán hoặc trao đổi các loại công pháp, phương pháp tu luyện, và tài liệu quý giá. Đối với nhiều người, Thiên Hành Các là nơi lý tưởng nhất để kiếm cơ hội vươn lên trong thế giới này nếu cậu dám chiên đấu quái vật.”
Hậu không khỏi trầm trồ khi nhìn thấy một tu luyện giả bước ra khỏi Thiên Hành Các, trên tay cầm một quyển trục sáng rực năng lượng, gương mặt lộ rõ vẻ hài lòng.
Tiếp tục đi dọc theo con phố, Lão Trương chỉ vào một tòa nhà ba tầng lớn nằm giữa khu phố, phong cách xây dựng cổ kính với mái ngói xanh biếc và các cửa sổ khắc họa những hình ảnh tinh xảo về thảo mộc và lò luyện đan. Trước cửa có treo một tấm bảng lớn ghi ba chữ Tam Tinh Các.
“Đây là Đan Tinh Các, nơi chuyên bán các loại đan dược, thuốc trị thương, hỗ trợ tu luyện, hoặc đan dược giải độc. Ngoài ra, họ cũng thu mua hoặc bán các nguyên liệu quý giá liên quan đến luyện thuốc. Nếu cậu cần tăng cường sức mạnh hay chữa trị nhanh chóng, đây là nơi không thể bỏ qua.”
Đối diện với Đan Tinh Các là một tòa nhà lớn không kém, mang tên Trang Bị Đường. Toàn bộ kiến trúc của nó toát lên sự mạnh mẽ và sắc bén, từ những thanh kiếm lớn treo trước cửa đến lò rèn đỏ lửa đặt ngay bên hông. Một tiếng “keng keng” vang lên đều đặn khi một người thợ đang rèn một thanh trường kiếm.
“Còn đây là Trang Bị Đường, nơi chuyên bán các loại vũ khí và trang bị chiến đấu. Ngoài ra, họ còn cung cấp dịch vụ sửa chữa trang bị hoặc thu mua các nguyên liệu dùng trong việc rèn luyện và chiến đấu .”
Những lời giới thiệu của Lão Trương khiến Hậu không khỏi kinh ngạc. Cậu không nghĩ rằng trong một thế giới khắc nghiệt như thế này, vẫn có những nơi chuyên nghiệp và nhộn nhịp như vậy. Tuy nhiên, không phải tất cả đều sáng sủa.
Lão Trương hạ giọng, ánh mắt nghiêm nghị khi nói tiếp:
“Nhưng cậu đừng nghĩ mọi chuyện ở đây đều dễ dàng. Trong căn cứ này, ngoài thủ lĩnh đứng đầu quản lý, còn có ba thế lực lớn, lần lượt là Hổ Bang, Báo Hội, và Gấu Liên Đoàn. Họ kiểm soát phần lớn các giao dịch và khu vực của ngoại khu, thậm chí cả trong nội khu. Những thế lực này rất mạnh và có những thành phần không nói lý .”
Mai thêm vào, giọng cô lạnh lùng:
“Cậu không nên có va chạm hay ân oán gì với người của ba băng nhóm này, tốt nhất là tránh đi. Ở đây, giữ được mạng sống mới là quan trọng nhất. Chưa đủ mạnh, đừng lo chuyện bao đồng .”
Hậu gật đầu, trong lòng cậu dâng lên một cảm giác phức tạp. Một mặt, cậu cảm thấy đây là nơi có thể giúp cậu trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn. Nhưng mặt khác, sự khắc nghiệt và nguy hiểm ở nơi đây cũng khiến cậu phải dè chừng.
Ở đây, giữ được mạng sống mới là điều quan trọng nhất. Mai nhấn mạnh, ánh mắt như muốn cậu khắc sâu lời này vào tâm trí.
Hậu gật đầu, trong lòng cậu dâng lên cảm giác phức tạp. Dù ngoại khu trông nhộn nhịp và tràn đầy cơ hội, nhưng sự hiện diện của những băng phái lớn như những đám mây đen luôn lơ lửng trên bầu trời. Cậu không thể lơ là dù chỉ một phút.
Sau khi đi thêm một đoạn, trời đã bắt đầu tối. Mọi người trong nhóm lần lượt tạm biệt nhau để về nghỉ ngơi. Mai nhìn Hậu, giọng nói dịu đi so với trước:
“Cố gắng tăng cường thực lực , có chuyện gì cứ hỏi lão Trương , nhìn vậy chứ lão Trương là người tốt ”.
Hậu cảm kích trước sự động viên của Mai, dù cô luôn tỏ ra lạnh lùng. Cậu đáp lại bằng một cái gật đầu chắc chắn.
Lão Trương vỗ vai cậu, rồi nói:
“Nếu chưa có nơi ở, đêm nay cứ về nhà tôi. Nhà tôi chỉ có một mình, chỗ nhỏ nhưng đủ để nghỉ ngơi. Ngày mai, cậu có thể bắt đầu tìm nơi ở riêng.”
Không từ chối lòng tốt của Lão Trương, Hậu đồng ý. Sau khi chia tay Mai và Hùng và những người khác, Hậu theo ông về một căn nhà gỗ nhỏ ở cuối con phố. Căn nhà đơn sơ nhưng sạch sẽ, với một chiếc bàn gỗ, vài cái ghế cũ, và một chiếc giường kê gọn trong góc.
Ngồi xuống bên bàn, Hậu hít một hơi sâu, ánh mắt cậu lấp lánh sự tò mò pha chút bất an. Cậu biết câu hỏi này có thể khiến Lão Trương nghi ngờ, nhưng cậu cần phải biết sự thật:
“Lão Trương, thế giới này… mọi chuyện bắt đầu từ khi nào? Làm sao nó trở thành như bây giờ?”
Câu hỏi khiến Lão Trương thoáng ngạc nhiên. Ông nheo mắt nhìn cậu một lúc lâu, rồi bật cười khô khan:
“Cậu như người trên trời rơi xuống vậy. Thật sự không biết gì sao? Làm sao cậu sống sót được đến giờ mà không biết những chuyện này?”
“Cậu đúng là kỳ lạ thật đấy. Nhưng thôi, tôi sẽ kể cho cậu nghe, ít nhất để cậu hiểu được mình đang đối mặt với thứ gì.”
Tiếng cười của Lão Trương vang vọng trong căn phòng nhỏ, nhưng ánh mắt ông nhanh chóng trở nên nghiêm túc.
Đăng bởi | Nh0xsupeanvt |
Thời gian |