Khu Tị Nạn
Cổng thành mở rộng, và những người gác cổng, với bộ quân phục cũ kỹ nhưng đầy vẻ nghiêm nghị, chào đón nhóm của Lão Trương.
“Chuyến đi này của cậu có vẻ không gặp nguy hiểm nhỉ,” một lính gác lên tiếng, vẻ mặt tươi cười.
Lão Trương cũng mỉm cười đáp lại: “Mọi thứ vẫn ổn, nhưng không thể chủ quan được đâu.”
Cả nhóm tiến vào trong căn cứ. Khi đến nơi làm thủ tục nhập cư, Lão Trương dặn dò Hậu một cách nghiêm túc: “Cậu hãy mướn phòng ở ngoại khu. Nơi đó khá ồn ào và nguy hiểm, nhưng cũng là nơi chúng ta cần sống tạm trước khi tìm được chỗ ổn định. Nếu cần gì, cứ liên lạc với tôi.”
Hậu gật đầu, không nói gì thêm. Cậu đã cảm nhận được những sự thay đổi rõ rệt trong thế giới này, từ cách sinh hoạt đến những mối đe dọa không thể tránh khỏi.
Khi cả nhóm tiến qua khu vực tị nạn, Hậu không thể nào không chú ý đến khung cảnh bi thảm mà cậu đang chứng kiến. Mỗi bước đi của cậu, tâm trí lại càng nặng trĩu hơn. Những căn nhà tạm bợ, được dựng lên từ những tấm ván, bạt nhựa, và các mảnh gỗ mục nát, xếp chồng lên nhau một cách bừa bãi. Mùi hôi thối nồng nặc từ những đống rác bốc lên, xen lẫn mùi ẩm mốc từ các ngôi nhà cũ kỹ.
Hậu nhìn thấy những đứa trẻ gầy gò, mắt mờ đục, bụi bẩn bám đầy trên cơ thể, chúng ngồi co ro bên vỉa hè, tay cầm những mẩu bánh mì cứng như đá. người già và người bệnh tật, không có thuốc men, chỉ nằm chờ chết trong những căn lều bẩn thỉu .Những người lớn thì áo quần rách rưới, ánh mắt vô hồn như đã quen với cái nghèo, cái đói và cái khổ. Một số người bị thương, vết thương rỉ máu nhưng không ai giúp đỡ. Những thân hình gầy gò lê bước trên con đường đất, như thể họ đã mất hết hy vọng, một số khuôn mặt hốc hác, đôi mắt sâu hoắm, và những bàn tay gầy gò vươn ra xin ăn từ bất kỳ ai đi ngang qua.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Hậu không kìm được cảm giác xót xa trong lòng cậu cảm thấy điều kiện của thế giới cũ như tương phản với nơi đây, cậu hỏi Lão Trương, giọng đầy bất ngờ:
“Tại sao khu tị nạn này lại thê thảm đến thế?”
Lão Trương thở dài, ánh mắt của ông không còn sự lạc quan như trước. Ông nhìn Hậu, rồi lại nhìn quanh một lượt khu tị nạn, nơi mà sự sống và cái chết như thể là hai mặt của một đồng xu.
“Ở đây, mọi thứ đều tự lo tự sống, không ai quản họ. Mỗi ngày, họ phải chiến đấu với cái đói với kẻ khác. Nhiều khi vì miếng ăn, họ có thể đánh nhau, sức đầu chảy máu, cướp bóc, hoặc thậm chí gây ra chết người, mà chẳng ai quan tâm hay can thiệp,” Lão Trương giải thích, giọng trầm buồn.
Hậu không thể nào tin nổi, cậu hỏi lại: “Không ai quản họ sao? Lãnh đạo không quản lý hay giúp đỡ họ sao? Họ đều là con người mà.”
Mai nhìn sang Hậu, lắc đầu nhẹ nhàng, rồi trả lời: “Từ từ cậu sẽ quen thôi, tập làm quen đi. Muốn giúp thì đợi có thực lực. Như bây giờ, mà giúp thì có khi hoạ tới cậu đó.”
Lão Trương cũng thêm vào, giọng ông đầy chua chát: “Căn cứ còn chưa lo nổi mình, thời gian đâu quản họ? Không biết lúc nào quái vật lại xâm lấn vào khu vực này… Thôi, những việc này cậu chưa cần phải nghĩ nhiều. Việc của cậu bây giờ là cố gắng tăng nhanh thực lực, càng nhanh càng tốt.”
Hậu im lặng, không nói gì thêm. Cậu cảm nhận được sự lạnh lẽo trong không khí, sự vô vọng của những con người sống trong khu vực này. Họ sống vì một lý do duy nhất: tồn tại. Họ không được chăm sóc, không có ai quan tâm, không có một bàn tay nào giúp đỡ.
Cảnh tượng này quá bi thảm, quá đớn đau, nhưng Hậu cũng hiểu rằng với thực lực hiện tại của cậu, cậu không thể thay đổi được gì. Cậu chỉ có thể tiếp tục con đường tu luyện của mình, hy vọng một ngày nào đó, cậu sẽ đủ mạnh để giúp đỡ những người yếu thế này.
Cả nhóm tiếp tục bước đi, chầm chậm rời khỏi khu tị nạn, tiến về phía ngoại khu. Bước chân Hậu nặng nề, tâm trí cậu vẫn không thể nào quên được hình ảnh những con người gầy gò, ánh mắt thất vọng, nhưng cũng đầy hy vọng mơ hồ. Cậu tự nhủ rằng một ngày nào đó, khi đã đủ mạnh, mình sẽ quay lại, để thay đổi số phận của họ.
Đăng bởi | Nh0xsupeanvt |
Thời gian |