Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thông Tin Thế Giới

Tiểu thuyết gốc · 1589 chữ

Hậu chỉ cười gượng, không trả lời. Lão Trương thở dài, ánh mắt thoáng chút hoài niệm:

“Chuyện này xảy ra khoảng một ngàn năm trước, nghe nói khi đó thế giới này là một thiên đường. Con người chỉ cần ăn, ngủ, đi làm, chăm lo gia đình, không có chiến tranh hay chém giết. Thời đại ấy tràn ngập những phát minh hiện đại và cổ máy tiên tiến giúp cuộc sống trở nên dễ dàng. Nhưng rồi…”

Giọng ông trầm xuống, như thể đang kể về một cơn ác mộng:

“Không biết từ đâu, linh khí bất ngờ khôi phục, tràn ngập khắp tinh cầu. Ban đầu, con người không nhận ra điều gì bất thường, nhưng rồi quái vật bắt đầu xuất hiện. Những sinh vật hoang dã biến dị thành quái thú kinh khủng, chúng tấn công con người không ngừng nghỉ. Lúc đó, tinh cầu cũng tự nhiên mở rộng gấp năm, mười lần so với trước, khiến mọi thứ trở nên hỗn loạn.”

Hậu mở to mắt, chăm chú lắng nghe từng lời.

“Lúc đầu, con người chỉ biết dựa vào công nghệ để chống lại quái vật. Nhưng chúng ta luôn ở thế yếu. Quái vật đông như thủy triều, giết không hết. Mỗi khi con người nghĩ rằng mình đã đạt đến giới hạn sức mạnh để chống trả, quái vật lại trở nên mạnh mẽ hơn. Cuộc chiến cứ kéo dài, và con người phải liên tục bỏ lại thành phố, rút về các căn cứ có tường thành kiên cố để sinh tồn.”

Ông dừng lại, rót cho mình một chén trà rồi tiếp tục:

“Thời gian sau, người ta phát hiện rằng linh khí có thể giúp con người, tinh thạch của quái vật giúp tu luyện, phát triển sức mạnh, tiến hóa vượt qua giới hạn. Từ đó, tu luyện giả bắt đầu xuất hiện, và cùng với công nghệ vũ khí, chúng ta đã phản công dữ dội. Nhưng ngay cả vậy, chúng ta vẫn không bao giờ có thể chiến thắng hoàn toàn. Thế giới này như một vòng lặp của máu và nước mắt.”

Lão Trương nhìn Hậu, ánh mắt chất chứa nỗi buồn và sự bất lực:

“Cậu thấy đấy, dù chúng ta đã cố gắng đến đâu, quái vật vẫn như cơn lũ không bao giờ cạn. Chúng ta chỉ có thể sống sót bằng cách chống đỡ từng ngày. Đây không phải là cuộc chiến để chiến thắng, mà là cuộc chiến để tồn tại.”

Những lời của Lão Trương khiến Hậu cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh trăng yếu ớt đang chiếu lên con phố vắng.

Hậu lặng im, trái tim cậu đập dồn dập. Câu chuyện mà Lão Trương vừa kể như một cơn bão cuốn qua tâm trí cậu, để lại vô vàn câu hỏi và cảm xúc hỗn độn. Nhìn thấy ánh mắt trầm mặc của cậu, Lão Trương lại cất tiếng, giọng trầm lắng pha chút cay đắng:

“Cậu hỏi rằng nhân loại không có anh hùng nào sao? “

“Có chứ, không ít đâu. Những người ấy là ánh sáng của thời đại, những ngọn lửa không bao giờ tắt, ngay cả khi cái chết đang chờ đợi trước mặt. Họ đứng lên, chiến đấu, hy sinh, và mở đường cho chúng ta sống sót đến hôm nay.”

Hậu ngước nhìn ông, đôi mắt ánh lên tia tò mò. Lão Trương cười nhạt, ánh mắt dường như trở về quá khứ, nơi những chiến trường rực lửa và máu chảy thành sông.

“Trong thời kỳ đầu của thảm họa, nhân loại rơi vào hỗn loạn. Nhưng ngay cả giữa bóng tối, những anh hùng vẫn xuất hiện. Có người đạt đến sức mạnh đỉnh cao, một mình tiêu diệt hàng ngàn quái vật, mở đường cho hàng vạn người dân thoát nạn. Họ là những cá nhân kiệt xuất, những nhà lãnh đạo vĩ đại, những kẻ điên cuồng thách thức số phận. Có người sáng chế ra những vũ khí tối thượng, mạnh mẽ đến mức chỉ cần một phát là quét sạch cả vùng đất đầy rẫy quái vật. Nhân loại lúc đó gọi thời đại ấy là Thời Đại Hoàng Kim, khi hy vọng bùng lên như ngọn lửa cháy rực trong đêm tối.”

Nghe đến đây, Hậu cảm thấy lòng mình như được thắp sáng bởi câu chuyện của Lão Trương. Nhưng niềm hy vọng ấy nhanh chóng tắt lịm khi giọng ông chùng xuống:

Lão Trương thở dài nói :

“Nhưng mọi thứ không kéo dài lâu. Quái vật cũng không ngừng tiến hóa. Khi nhân loại nghĩ rằng mình đã lấy lại được thế cân bằng, chúng lại xuất hiện những quái vật mạnh mẽ hơn, thông minh hơn. Chúng không chỉ đơn thuần là những con thú mất kiểm soát mà bắt đầu biết lập kế hoạch, tổ chức tấn công, thậm chí chiếm đóng các thành phố lớn. Một số nơi từng là trung tâm công nghệ và khoa học giờ đây trở thành thánh địa của chúng. Cứ mỗi lần chúng ta giành lại một mảnh đất, chúng lại cướp đi thêm ba mảnh khác. Lần lượt, những anh hùng ấy cũng ngã xuống, không ai có thể chống lại vòng xoáy khắc nghiệt của chúng tạo ra.”

Lão Trương ngừng lại, rót thêm chén trà, hơi nước bốc lên tạo thành một màn sương mỏng trước mặt. Ông tiếp tục, giọng nói mang theo sự nặng nề của ký ức:

“Cuối cùng, khi nhân loại không thể giữ vững các thành phố lớn, chúng ta buộc phải rút lui về những căn cứ được xây dựng kiên cố nhất. Công nghệ dần bị mai một vì các nhà khoa học, kỹ sư tài ba đã ngã xuống trong những đợt tấn công . Những trung tâm nghiên cứu từng chứa đựng tri thức vĩ đại giờ đây nằm sâu trong lãnh thổ quái vật, không cách nào lấy lại được.”

Hậu cau mày, hỏi:

“Không ai tìm cách chiếm lại những nơi đó sao? Nếu những tri thức ấy bị lãng quên, nhân loại chẳng phải sẽ ngày càng thụt lùi sao?”

Lão Trương nhếch môi, nụ cười mang đầy chua chát:

“Đã từng có những đội ngũ tinh anh được phái đi, những người dám mạo hiểm mạng sống để khôi phục lại công nghệ cũ. Nhưng hầu hết đều không trở về. Những ai may mắn sống sót cũng chỉ mang theo những mảnh vụn không đáng kể. Theo thời gian, việc đó trở thành một giấc mơ xa vời. Chúng ta buộc phải thích nghi với hiện thực: dựa vào linh khí, tinh thạch và tu luyện để tồn tại.”

Ông ngừng lại, ánh mắt đăm chiêu nhìn vào khoảng không trước mặt:

“Cậu thấy đó, đường xá giờ đây không còn phù hợp cho xe cộ hiện đại. Thức ăn và nguyên liệu ngày càng khan hiếm, khiến các ngành khoa học và công nghệ không còn điều kiện để phát triển. Thay vào đó, người ta tập trung vào công pháp, đan dược, và vũ khí cá nhân. Một cá nhân mạnh mẽ giờ đây có giá trị hơn cả một đội quân trang bị vũ khí tối tân. Nhưng cái giá của sự phát triển ấy là gì, cậu biết không?”

Hậu lắc đầu, ánh mắt đầy nghi vấn.

Lão Trương chậm rãi nói, từng từ như khắc sâu vào lòng người nghe:

“Là sự đánh đổi của hy vọng. Những thế hệ sau này, như chúng ta, không còn biết đến ánh sáng rực rỡ của thời đại cũ. Chúng ta chỉ còn lại những mảnh vụn ký ức và niềm tin mong manh vào một tương lai tốt đẹp hơn. Nhưng tôi nói thật lòng, Hậu à, nếu cậu muốn sống sót trong thế giới này, đừng mơ mộng quá nhiều. Thực lực là thứ duy nhất cậu có thể tin tưởng. Còn những giấc mơ… chỉ dành cho người chết.”

Căn phòng rơi vào im lặng, chỉ còn tiếng gió rít khe khẽ qua cửa sổ. Hậu cảm thấy lòng mình như bị một tảng đá đè nặng, nhưng đồng thời, một tia lửa âm ỉ bắt đầu cháy lên trong tâm trí cậu.

“Chỉ thực lực mới đáng tin, phải không? Vậy thì mình cố gắn tu luyện.”

Hậu siết chặt nắm tay, ánh mắt cậu không còn là của một chàng trai trẻ ngây thơ, mà là của một người đã bắt đầu hiểu rõ thế giới này. Một thế giới mà cậu phải chiến đấu để sinh tồn, cậu suy nghĩ tới những tình huống kinh khủng phá thành chết chóc của lão Trương thầm nghĩ đầy mâu thuẫn hoang mang:

“Nếu quái vật phá được tường thành, nếu tình huống thật sự quá nguy hiểm… mình vẫn có thể trốn về thế giới của mình. Không quay lại thế giới này nửa…”

Ngay lập tức, Hậu hít một hơi sâu, ánh mắt sắc lạnh. Cậu tự lẩm bẩm, như muốn dẹp tan sự yếu đuối trong tâm trí:

“Không! Mình không thể làm vậy. Thế giới này chính là cột mốc thay đổi số phận của mình. Nếu không nhân cơ hội này để tăng cường thực lực, làm sao mình có thể bảo vệ bản thân , thây đổi cuộc sống ở thế giới của mình . Mình nhất định phải mạnh hơn.”

Bạn đang đọc Lưỡng Giới Nhẫn : Lữ Khách Hành sáng tác bởi Nh0xsupeanvt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nh0xsupeanvt
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.