Hô Hấp Nạp Khí
Sau khi thoát khỏi sự truy đuổi của con Rồng Đất, cả nhóm ngồi lại trong một góc tàn tích phía trong mép đá để nghỉ ngơi. Trời bắt đầu tối, ánh sáng mờ nhạt của mặt trời lặn dần bị thay thế bởi ánh trăng yếu ớt.
Hậu ngồi gần đống lửa mà nhóm đã đốt để sưởi ấm, ánh mắt cảnh giác nhưng tò mò nhìn từng người trong nhóm.
Một cô gái khoản 20 nhìn cậu nói :
“Này nhóc, tôi là Mai , cậu ăn mặc rất lạ tại sao xuất hiện ở đây? Không bị quái vật nuốt là may lắm rồi đấy.”
Hậu bối rối, chỉ biết lúng túng đáp:
“Tôi… bị lạc.”
Mọi người thắc mắc:
Một người đàn ông lực lưỡng tên Hùng nhìn Hậu từ đầu đến chân rồi nói:
“Không có sức chiến đấu, cũng không có bất kỳ khí tức nào của người tu luyện. Cậu vào đây kiểu gì vậy? Chưa kể, nơi này là khu vực của quái vật , người bình thường khó mà sống sót.”
Hậu lúng túng, chỉ biết viện lý do đơn giản:
“Tôi không rõ… khi tỉnh dậy thì đã ở đây rồi.”
Lão Trương trưởng nhóm nhìn Hậu đầy nghi hoặc nhưng không hỏi thêm. Ông chỉ nói:
“Chúng ta nghỉ ngơi ở đây qua đêm. Sáng mai, trở về căn cứ, đưa cậu về nơi an toàn luôn. Nhưng nhớ, đừng gây rắc rối cho chúng ta.”
Cả nhóm chia nhau canh gác. Một số người ăn những miếng lương khô và uống nước, trong khi số khác đang kiểm tra vũ khí hoặc lau sạch máu trên áo giáp.
Hậu ngồi cạnh Mai, người thân thiện nhất nhóm.
Hậu tò mò hỏi:
“Hệ thống tu luyện mà mọi người nói là gì vậy?”
Mai nhìn cậu, hơi bất ngờ:
“Cậu thật sự không biết?”
Lão Trương, đang mài rìu bên cạnh, xen vào:
“Hắn không có khí tức tu luyện. Cũng đúng thôi, chắc là người thường sót lại từ khu vực nào đó.”
Mai giải thích sơ lược:
“Ở thế giới này, con người chỉ có hai cách để sống sót: hoặc dựa vào sức mạnh tu luyện để chiến đấu, hoặc phụ thuộc vào những người mạnh mẽ trong căn cứ trú ẩn.”
“Tu luyện ở đây chia thành nhiều giai đoạn, được gọi là Nhất Sư, Nhị Sư, Tam Sư… cao hơn nữa bên trong chia thành sơ cấp , trung cấp , cao cấp . Chỉ cần đạt Nhất Tinh cao cấp, cậu đã đủ sức sống sót ngoài này.”
“Còn cậu, với tình trạng hiện tại, chỉ cần một con quái cấp thấp cũng đủ giết chết cậu trong vài giây.”
Hậu chuyển chủ đề, hỏi thêm về căn cứ. Mai giải thích:
“Chúng tôi thuộc căn cứ Hồng Long, một trong những căn cứ cở trung khu vực này. Nơi đó có người bảo hộ mạnh nhất – thủ lĩnh căn cứ một Tam Giai đỉnh phong.”
“Ngoại khu là nơi của dân thường, khó khăn và khắc nghiệt. Còn nội khu, chỉ những người có thực lực cao có quan hệ hay địa vị mới được phép ở. Cậu chắc chắn sẽ bị xếp vào khu tị nạn ngoài rìa.”
Cậu cười suy nghỉ tới chuyện mọi người cứu giúp mình, Hậu lục lọi trong ba lô, nhớ đến những hộp thịt hộp mà mình mang theo từ thế giới cũ. Cậu lấy ra sáu hộp, đưa đến trước mặt mọi người và nói:
“Tôi không có gì nhiều, chỉ có mấy hộp thịt này. Nếu mọi người không chê, xin mời dùng.”
Cả nhóm dừng lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn những hộp thịt. Mai là người đầu tiên cầm một hộp lên mở ra, tò mò ngửi mùi thơm tỏa ra. Cô kinh ngạc kêu lên:
“Mùi gì thơm quá vậy? Đây là thịt gì mà lại hấp dẫn đến thế?”
Hùng bật cười, giọng đầy hài hước:
“Nhóc con, cậu đúng là kỳ lạ. Chỗ này toàn là đồ quý giá mà cậu lại đưa ra dễ dàng thế này.”
Lão Trương, tuy vẻ ngoài nghiêm khắc, cũng không kìm được sự tò mò. Ông mở một hộp thịt, dùng dao cắt một miếng nhỏ và cho vào miệng. Đôi mắt già dặn của ông chợt sáng lên:
“Thịt này… là loại cao cấp! Mùi vị tinh khiết, thịt mềm tan trong miệng. Loại thực phẩm này chắc chắn không phải thứ có thể tìm thấy ở bất kỳ căn chúng ta.”
Mai trêu Hậu:
“Này nhóc, không lẽ cậu là con cháu của gia đình quyền thế nào đó, lén chạy ra ngoài chơi rồi lạc đường đúng không?”
Hậu chỉ cười gượng, không giải thích thêm. Cậu lặng lẽ nhìn mọi người chia nhau các hộp thịt.
Lão Trương, sau khi thưởng thức xong hộp thịt, đặt tay lên vai Hậu, ánh mắt có phần dịu lại:
“Cậu là người tốt. Thịt hộp này rất có giá trị, vậy mà cậu sẵn sàng chia sẻ với chúng tôi. Thấy cậu có vẻ hứng thú với việc tu luyện, ta sẽ chỉ cho cậu một phương pháp tu luyện cơ bản – Hô Hấp Nạp Khí. Đây là cách nhập môn ai cũng biết, nhưng với người như cậu, có lẽ là bước khởi đầu quan trọng.”
Lão Trương ngồi xuống, hướng dẫn cậu từng bước:
Từ hít thở , điều hoà khí tức , dẫn khí vào cơ thể sau đó đưa cậu 1 viên tinh thạch sơ cấp màu đỏ nhặt nhỏ như hạt đậu .
“ Cậu đả làm rất tốt , giờ thử cầm viên tinh thạch này nếu cậu có thể cảm nhận được năng lượng thì cậu có thể đi trên con đường này , cậu giữ lấy mà từ từ thử nghiệm “.
Hậu chăm chú làm theo. Khi cậu đặt tay lên viên tinh thạch nhỏ màu đỏ, một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp tay cậu. Dòng khí ẩn trong tinh thạch bắt đầu chảy vào cơ thể.
Mai kinh ngạc khi thấy Hậu nhanh chóng cảm nhận được năng lượng:
“Cậu thật sự có thiên phú tu luyện! Người bình thường phải mất vài ngày mới có thể cảm nhận được tinh khí từ viên thạch sơ cấp.”
Hậu ngạt nhiên với lời nói của Mai , vui mừng vì mình có thể tu luyện , ánh mắt cậu sáng lên hơn bảo giờ hết , cậu nghỉ thầm :
“ Đây là cơ hội của mình , thế giới này phải có thực lực mới tự bản vệ nổi cho bản thân “.
Đăng bởi | Nh0xsupeanvt |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |