Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tạm Trú

Phiên bản Dịch · 2017 chữ

Chương 10: Tạm Trú

Dịch: Đạt Nguyễn

---

Lúc này, phía dưới thành trì lại có biến hóa.

Đội ngũ phát cháo hồi thành, quan binh vẫn duy trì thương trận không đổi, có mười mấy thớt ngựa chạy ra.

Một văn sĩ mặc quan bào ở giữa lấy ra một phần văn thư, lớn tiếng đọc gì đó.

Hắn đọc một câu, binh lính còn lại lớn tiếng lặp lại.

Chỉ là khoảng cách quá xa, Lộ Dã và Vương Hổ căn bản không nghe thấy gì cả, chỉ thông qua động tác lắc lư đầu và văn thư trong tay hắn đoán chuyện gì đang xảy ra.

Đội ngũ lưu dân ồn ào náo động trong giây lát yên tĩnh, đột nhiên có người bộc phát tiếng hoan hô.

Từng mảng lớn đám đông lưu dân, giống như sóng lúa chín rạp xuống khi gió thổi qua, từng hàng thấp dần.

Đám người đã quỳ xuống, miệng hô thanh thiên, còn có người vui mừng đến phát khóc, thanh chấn vân tiêu (vang vọng trời xanh).

Nhưng trong đám người cũng có một phần nhỏ lưu dân, ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, thậm chí nghẹn ngào rơi lệ, trong bầu không khí vui mừng lại có vẻ lạc lõng.

Trong số đông đảo lưu dân quỳ xuống, có rất nhiều người lần lượt chen ra khỏi đám đông, nhanh chân đi về phía quan binh, rất nhanh liền chen chúc thành một đoàn người lớn trước hào nước.

Mà số lưu dân còn lại đông hơn, bọn họ đứng lên, chậm rãi tụ lại cùng một chỗ, kiễng chân, cách mấy mét, vây quanh những đồng bạn ra khỏi hàng, tạo thành hình bán nguyệt, cẩn thận quan sát.

Lộ Dã và Vương Hổ liếc nhìn nhau, không biết rốt cuộc dưới thành đã xảy ra chuyện gì, hai người chỉ có thể tăng nhanh bước chân chạy về phía chân núi.

"Đại ca, có phải là quan phủ chiêu binh không? Trước kia mỗi khi gặp đại hạn quan phủ tất sẽ chiêu binh, lần này sợ là cũng theo lệ cũ, nếu có người tòng quân, có được lương thực trong quân, liền có thể chia cho người nhà, như vậy, cả nhà sẽ không chết đói!"

"Hổ Tử, đây đều là chuyện tốt với mọi người, người khác tòng quân cả nhà không chết đói, nếu có hào môn chiêu mộ nô bộc, cũng bớt đi rất nhiều người tranh giành với chúng ta, cơ hội của hai huynh đệ chúng ta chẳng phải nhiều hơn sao?"

"Hả? Đại ca nói có lý, vậy chúng ta đi chậm một chút."

Lúc này dưới thành trì lại có biến hóa, cảnh tượng bắt đầu trở nên hỗn loạn.

Đám lưu dân ra khỏi hàng tụ lại thành đoàn, xô đẩy lẫn nhau, từng người một dường như trong lòng vô cùng sốt ruột, cuối cùng hội tụ thành từng đợt sóng trào dâng về phía quan binh, thậm chí có người kêu thảm thiết bị đẩy ngã vào hào nước.

Vẫn là kỵ binh lần lượt vung roi ngựa thô bạo, lại có bộ binh hạ thấp thương, mũi thương như rừng, miệng hô hào, tổ đội tiến lên, dùng mũi thương lạnh lẽo mới áp chế được đám đông hỗn loạn đang hưng phấn quá khích, miễn cưỡng khôi phục trật tự.

Quan binh rất nhanh ở bên ngoài cầu dài bắc qua hào nước, dựng mấy chục cây cột, trên cột ở vị trí cao ngang một người có một vạch đỏ, dưới chân cột còn đặt một bao tải, mỗi cột có bốn năm binh lính đứng gác.

Lập tức đám đông lưu dân ra khỏi hàng như sông lớn chia dòng, tự động chia thành mấy chục hàng dài, tranh nhau chạy tới.

Một tiếng chiêng đồng vang lên.

Có lưu dân rách rưới giành lên trước, kiễng chân đứng dưới cột, đầu vừa vặn vượt qua vạch đỏ, sau đó lại khom lưng nín thở, hai tay ôm bao tải, cố gắng ôm bao tải lên, vì thế mà mặt đỏ tía tai, gân xanh nổi đầy cổ.

Có lưu dân thân hình cao to tráng kiện, nhẹ nhàng thành công, lĩnh một lá cờ tam giác nhỏ màu đỏ đại biểu cho việc thông qua, hớn hở qua cầu vào thành.

Còn có lưu dân chiều cao không đủ, kiễng chân cũng không với tới vạch đỏ trên đầu, vòng đầu tiên liền bị loại, nhưng bọn họ còn chưa phải là thảm nhất.

Có người chiều cao qua ải, thể hư không tự lượng sức mình, vì ôm bao tải lên không tiếc liều mạng dùng hết sức lực toàn thân, cuối cùng nín không nổi, xả hơi, một ngụm máu tươi phun ra, cả người suy sụp ngã xuống đất, ngay cả thở cũng yếu đi rất nhiều.

Tự nhiên có quan binh đem người bị thương thổ huyết kéo ra ngoài, tùy ý ném ở trước mặt đám lưu dân đang vây xem, như ném bao tải.

Chuyện như vậy, dưới mỗi cây cột khảo hạch đều có phát sinh, rất nhanh, những bao tải dùng để khảo hạch kia đều loang lổ vết máu, phía trên dính đầy màu đỏ tươi chói mắt.

Mà trong đám đông lưu dân vây xem bên ngoài, thỉnh thoảng có người phát ra tiếng khóc tê tâm liệt phế, từ trong đám người lao ra, quỳ xuống trước nam đinh bị thương thổ huyết của nhà mình khóc lóc thảm thiết.

Trụ cột trong nhà ngã xuống, trong năm đại hạn này, đối với cả nhà mà nói, là tai họa ngập đầu, vốn định đi kiếm miếng ăn, không ngờ lại phải bỏ mạng trước.

Trong đám đông lưu dân, thỉnh thoảng có người may mắn qua cửa vào thành, cũng thỉnh thoảng có kẻ xui xẻo thổ huyết ngã xuống, trên cùng một mảnh đất, vui buồn lẫn lộn.

Lộ Dã và Vương Hổ trên sườn núi tự nhiên không theo kịp cuộc kiểm tra này, cũng không cảm nhận được nỗi buồn vui trong đó.

Bọn họ chỉ nhìn thấy, trong đám đông lưu dân dày đặc, có một số ít người lác đác qua cầu, tiến vào cổng thành đen ngòm, thân ảnh biến mất không thấy.

Đợi hai người gắng gượng chạy đến chân núi, chỉ nghe thấy một tiếng chiêng vang lên.

Hóa ra là dưới mấy chục cây cột, không còn đám đông xếp hàng nữa.

Theo tiếng chiêng vang lên, quan binh rút cột gỗ, thu đội về thành, chỉ để lại trên mặt đất lỗ cắm cột, cùng với mặt đất xung quanh lỗ đã bị nhuộm đỏ.

Đám đông lưu dân cũng đã sớm tản đi, gắng gượng lết về lều của mình, bảo tồn thể lực.

Trước hào nước, ngẫu nhiên có mấy lưu dân khảo hạch đến thổ huyết nằm trên mặt đất, thê lương rên rỉ, không ai chăm sóc, trông nom, chắc hẳn là cả nhà đều chết hết chỉ còn lại một mình, chỉ có thể nằm yên chờ chết.

Lộ Dã và Vương Hổ dìu dắt lẫn nhau, vì bữa cháo cứu tế tiếp theo mà gắng gượng đi tới.

Nhưng trông núi chạy gãy chân ngựa, cộng thêm thể lực hai người không đủ, đợi chạy đến nơi tập trung lều của lưu dân, đã qua hơn một canh giờ.

Trong đám lều, có người rên rỉ kêu rên, có người khóc thút thít, còn có thể nghe thấy một số người giọng nói nhẹ nhàng thậm chí mang theo tiếng cười.

Lộ Dã vội vàng tìm người hỏi thăm tình hình, may mắn thay hắn là giọng địa phương, hỏi mấy người xong, cuối cùng cũng biết được đầu đuôi sự việc.

Hóa ra hôm nay Tri Phủ Đông Tắc Phủ ban bố công văn, theo lệ cũ của triều đình, muốn chiêu mộ binh lính từ trong đám người bị nạn, cũng không kiểm tra võ nghệ gì, chỉ cần cao hơn năm thước, có thể ôm bao tải năm mươi cân đứng thẳng người, liền có thể nhập tuyển.

Người trúng tuyển phải vào thành thao luyện, biên chế, chỉnh đội, huấn luyện, người nhà không được vào thành, nhưng hứa hẹn cho người trúng tuyển mỗi ngày thêm nửa phần lương thực, buổi tối có thể ra khỏi quân doanh nhưng không được lưu trú trong lều bên ngoài thành.

Tương ứng, bởi vì muốn thu lưu dân làm binh, lương thực khan hiếm, từ hôm nay trở đi lương thực cứu tế sẽ giảm một nửa, ban đầu một ngày hai bữa đổi thành một ngày một bữa.

Bởi vậy trong đám lưu dân đầu người nhốn nháo, ào ào báo danh, cuối cùng có người ước tính, khoảng chừng có hai ba ngàn tráng đinh vào thành.

Ngoài ra, hôm nay đã phát lương thực một lần, tự nhiên không có lần thứ hai.

Vương Hổ nghe xong tức giận vỗ đùi đỏ ửng.

"Lại bỏ lỡ một bữa."

Lộ Dã cũng là vẻ mặt tiếc nuối.

Còn có một tin xấu, đó chính là bởi vì lưu dân quá nhiều, trong và ngoài tỉnh còn có lưu tặc làm loạn, quan phủ lão gia vì cẩn thận đề phòng lưu tặc gian tế trà trộn vào thành, cho nên cổng thành không mở cửa cho người ngoài.

Tự nhiên cũng không có hào môn nào chiêu mộ nô bộc từ lưu dân.

Hai người không kịp hối hận, trước tiên tìm chỗ an định, may mắn ở đây lưu dân đông đảo, lều trại tự nhiên cũng rất nhiều, lại thường xuyên có người chết, bọn họ không tốn nhiều sức lực liền tìm được một chỗ dung thân.

Lấy nước, nhóm lửa, đem bánh cứng trong lòng cắt nhỏ ngâm vào, đợi ăn no xong, xung quanh truyền đến tiếng gió, tiếng ho khan còn có tiếng người khóc, ồn ào hỗn loạn.

Vương Hổ ngủ không được, hai mắt đều là chờ mong đối với tương lai.

"Đại ca, ngươi nói lưu tặc này khi nào mới dẹp xong? Chúng ta khi nào mới có thể vào hào môn làm nô bộc?"

Lộ Dã ánh mắt thâm trầm, tùy ý qua loa hai câu, sắp rồi, sắp rồi.

Trong lòng hắn cũng không chắc chắn.

Sử sách kiếp trước viết - mười nhà chín nhà trống, thay triều đổi đại...

Chỉ hy vọng bản thân và Vương Hổ không phải là chín phần mười trong số đó.

Lại hy vọng phủ thành này đáng tin cậy, bảo vệ sự bình an xung quanh thành trì, cho dù là trật tự xấu nhất, cũng tốt hơn so với hỗn loạn không biết sống chết lúc nào.

Nếu có thể đợi trật tự ổn định lại, nói không chừng cổng thành sẽ mở ra, hắn và Vương Hổ chỉ cần vào thành, liền cách lý tưởng vào hào môn, làm nô bộc lại tiến thêm một bước.

Ngày hôm sau, Lộ Dã và Vương Hổ tỉnh dậy, hai người chia nhau nửa cái bánh cứng, đang co quắp trong lều dưỡng sức, chuẩn bị bảo tồn thể lực, để tranh giành bữa cháo cứu tế duy nhất mỗi ngày.

Đột nhiên, bọn họ nghe thấy bên ngoài có tiếng huyên náo vang lên, từ nhỏ đến lớn, sóng âm hỗn loạn gào thét, càn quét toàn bộ mặt đất.

Hai người vội vàng ra khỏi lều.

Chỉ thấy cổng thành mở rộng, có tướng lĩnh cưỡi ngựa cao to đi đầu, hai bên có thân binh mặc giáp sắt đi theo, phía sau là đội ngũ bộ binh mặc áo giáp bông dài dằng dặc đang tiến lên.

Bộ binh chia làm hai hàng, ở giữa kẹp đám lưu dân tráng đinh nhập thành ngày hôm qua, những tráng đinh này mặt mày ủ rũ, hai chân run rẩy, thậm chí có người rơi nước mắt, men theo quan đạo chậm rãi đi tới.

Bạn đang đọc Lưu Dân Tu Tiên Lộ (Bản Dịch) của Bôi Tửu Chi Yên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi datntt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.