Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhiệt Huyết Nguội Lạnh

Phiên bản Dịch · 2221 chữ

Chương 11: Nhiệt Huyết Nguội Lạnh

Dịch: Đạt Nguyễn

---

Những lão nhược lưu dân vây xem xì xào bàn tán, vẻ mặt kinh ngạc, tiếng bàn luận xôn xao như sóng dậy.

"Chuyện gì thế này?"

"Nghe nói đám lưu tặc Sấm Phá Thiên đã công phá tới nơi, Du Kích đại nhân phải dẫn binh đi tiễu phỉ!"

"Sao lại thế này? Còn muốn cho người ta sống nữa không?" Lập tức có lưu dân phụ nữ bật khóc, "Người nhà ta vừa mới nhập ngũ, đã phải ra trận rồi sao?"

"Mới ăn có một bữa cơm quân, hôm nay đã phải lấy mạng ra đổi sao?"

Ban đầu chỉ có một người khóc, sau đó là mấy chục người, mấy trăm người, cuối cùng hai bên đường, tiếng khóc vang trời.

Chỉ là quan binh rút đao kiếm ra khỏi vỏ, ánh mắt hung ác quét nhìn lưu dân hai bên đường, cũng không có lưu dân nào dám xông vào hàng ngũ đang di chuyển.

Ngược lại, đám thanh tráng lưu dân đi giữa đội ngũ có người cũng khóc theo, đổi lại là những tiếng mắng chửi và đòn roi của binh lính hai bên.

Có tên thanh tráng không biết điều, khóc lóc không ngừng, còn lải nhải nói cái thứ lính quèn này hắn không thèm làm, hắn không muốn đi đánh trận, quay người định xông ra khỏi đội ngũ.

Hắn có chút sức lực, lại ra tay bất ngờ, vậy mà đụng ngã mấy tên lính.

Chỉ là vòng ngoài đội ngũ có mấy kỵ binh tản ra, chạy qua chạy lại để trấn áp, lập tức có một kỵ binh rút mã đao, phi ngựa tới, lướt qua bên cạnh tên thanh tráng.

Chỉ khẽ run tay một cái, kéo nhẹ, đầu người to như cái đấu lăn lộn trên không trung cùng với cột máu, thi thể không đầu của tên thanh tráng đổ ập xuống đất, một xoang máu nóng hổi nhuộm đỏ con đường đất.

Cái đầu rơi xuống đất lăn mấy vòng, rơi vào trong đám lưu dân, dọa cho mọi người lập tức tản ra một khoảng trống.

Rất nhanh có cung binh chạy tới, nhặt lấy cái đầu, xuyên vào trường thương, do kỵ binh cầm cán dài, truyền khắp đội ngũ, trên dưới cảnh cáo.

Lần này, ngay cả tiếng khóc của lưu dân hai bên đường cũng nhỏ đi ba phần.

"Không đúng!" Lộ Dã nhíu mày.

Hắn quan sát thấy, những lưu dân bị binh lính bao vây, trên người vẫn là quần áo rách nát, ngay cả một thân áo ngắn cũng không thay, càng là hai tay trống trơn, một cây gậy đuổi chó cũng không có, đây là đi tiễu cái loại phỉ gì?

Vương Hổ tiến lại gần, răng đánh vào nhau lập cập.

"Đại ca, chuyện này có chút tà môn a!"

"Hai tay trống trơn lên chiến trường như thế này, sợ là đám thanh tráng này phải chịu khổ rồi!"

Lộ Dã nói: "Tĩnh quan kỳ biến." (Hãy bình tĩnh quan sát đã.)

Trong đầu hắn có một suy nghĩ không hay, chỉ là không dám chắc.

Ai biết được giới hạn đạo đức của đám quan lão gia ở dị giới này ở đâu?

Đợi cho đội ngũ dài dằng dặc biến mất trên đường, cổng thành cũng đóng lại, đám lưu dân già yếu tụ tập lại đành phải tản đi, trong lều trại đầy ắp tiếng khóc đè nén.

Lộ Dã chú ý thấy, trên tường thành gần như đứng đầy tráng đinh cầm vũ khí.

Có thể vì binh lính xuất chinh quá nhiều, số binh lính còn lại không đủ đứng đầy tường thành, trên tường thành còn có thêm không ít nha dịch.

Ngoài ra, thậm chí còn có rất nhiều nô bộc đầu đội mũ nhỏ, mặc áo xanh cầm gậy gộc lên thành.

Có mấy chục hào môn gia chủ mặc áo gấm đai ngọc, đứng trên tường thành, cùng với một viên quan mặc áo bào đỏ, đang chỉ trỏ về phía lều trại của lưu dân bên ngoài tường thành.

Cảm giác bất an trong lòng Lộ Dã càng thêm mãnh liệt.

"Đi thôi, Hổ Tử," hắn đột nhiên nói, "Chúng ta đổi lều trại khác."

"Ở đây gần thành quá, đến chỗ lấy nước bên bờ sông ấy."

Vương Hổ không muốn nói.

"Đại ca, vậy thì xa quá, đợi cháo cứu tế được phát ra, sợ là chỉ húp được hai ngụm loãng."

Lộ Dã kiên trì ý kiến của mình, Vương Hổ hết cách, hai người đành rời khỏi lều trại ngủ qua đêm, tìm một hố đất nông bên bờ sông, tìm mấy cành cây khô chết dựng thành giá đỡ, cởi một lớp áo đang mặc trên người ra treo lên làm vật che chắn.

Vương Hổ nằm trong hố đất không yên, thỉnh thoảng lại chạy ra ngoài quan sát, sốt ruột chờ quan phủ phát cháo cứu tế.

Kết quả đợi đến khi mặt trời lên đỉnh đầu, ngay cả một cọng lông cũng không thấy.

Lưu dân tụ tập bên ngoài hào nước nhất thời ồn ào, ngày thường, một canh giờ trước đã có nha dịch đẩy xe cháo ra rồi.

Chỉ là thanh tráng trong đám lưu dân đều bị bắt đi lính, chỉ còn lại người già yếu, quan binh giữ cầu dài chỉ cần rút đao ra, mắng chửi mấy câu, đã dẹp yên được náo động.

Vương Hổ chen ra khỏi đám lưu dân, chạy về nói với Lộ Dã đang nhắm mắt nằm thẳng trong hố đất.

"Đại ca, sớm biết thế này ta đã nghe lời huynh, không đi hóng hớt làm gì."

"Ta nghe người ta nói, lính gác trong thành hôm nay đều bị điều đi vây quét Sấm Phá Thiên rồi, không đủ người, phải đợi đến tối mới phát cháo."

Lộ Dã đột nhiên mở mắt ngồi dậy, hắn hít sâu mấy hơi, cảm thấy mí mắt giật liên hồi, trong lòng như đè nặng một tảng đá.

"Hổ Tử, đi, qua sông, quay về, chúng ta lên núi trước."

Vương Hổ ngẩn ra.

"Đại ca, ý huynh là sao?"

"Buổi tối không uống cháo nữa à?"

Lộ Dã lắc đầu.

"Hổ Tử, ta sợ buổi tối cũng sẽ không có cháo đâu."

Vương Hổ nhíu mày lẩm bẩm.

"Nói cũng phải, ban ngày không đủ người, buổi tối người sẽ đủ sao?"

"Không chừng lại là chờ uổng công..."

"Nhưng mà đại ca, sao phải đổi chỗ tốn sức, ở đây chờ không tốt sao?"

Lộ Dã trong lòng có một suy đoán, nhưng cảm thấy suy đoán đó có chút kinh người, cũng không thể nói ra để thuyết phục Vương Hổ.

Bây giờ Vương Hổ là người có nhân phẩm đã qua thử thách, lại là tay chân đắc lực, hai người một đường nương tựa lẫn nhau mà sống, hắn chắc chắn sẽ không bỏ rơi Vương Hổ.

Hắn đảo mắt, đành phải thoái thác, trở lại trên núi, không chừng sẽ gặp được người tốt bụng như đám lưu dân chặn đường hôm qua, sẽ cho bọn họ hai cái bánh cứng mà ăn.

Mắt Vương Hổ sáng lên, Lộ Dã giải thích như vậy hắn có thể chấp nhận được.

Tuy nhiên, hắn vẫn không nỡ bỏ cháo cứu tế, hắn kiên trì qua sông chỉ có thể đi đến chân núi, không thể đi xa hơn, nếu trong thành phát cháo, chạy về nói không chừng còn có thể húp được ngụm nóng hổi.

Lộ Dã thấy Vương Hổ kiên trì, bèn không khuyên nữa.

Chạy đến chân núi cũng tốt, ít nhất là cách xa thành trì này một chút.

Vì vậy hai người qua sông, đi về phía chân núi nơi đến ngày hôm qua.

Đợi đến chân núi, lúc này, có gió từ bên kia núi thổi tới, loáng thoáng lẫn trong đó là tiếng khóc than của vô số người, còn có tiếng ngựa hí, tiếng người gào thét, tiếng kim loại va chạm.

Lộ Dã và Vương Hổ đứng lại, hai người vẻ mặt kinh ngạc, nghiêng tai lắng nghe.

Tuy nhiên, cơn gió mạnh chỉ thổi qua một đợt rồi biến mất, ngay cả những âm thanh kia cũng không còn.

Vương Hổ gượng cười nói.

"Đại ca, có lẽ ta đói đến mức tai có vấn đề rồi, hình như nghe thấy động tĩnh gì đó."

Lộ Dã: "Ta cũng nghe thấy, có lẽ là quan binh và Sấm Phá Thiên giao chiến rồi?"

Bị ảnh hưởng bởi điều này, tâm trạng Vương Hổ cũng chùng xuống, hắn không để ý, Lộ Dã dẫn hắn, tìm một gốc cây chết to bằng thân người bên cạnh đường đất dưới chân núi để ẩn nấp.

Buổi chiều chờ đợi mòn mỏi, Vương Hổ không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Không biết qua bao lâu.

Đột nhiên tiếng vó ngựa ầm ầm rung chuyển mặt đất vang lên.

Vương Hổ đột nhiên mở mắt tỉnh dậy, mới phát hiện mặt trời đã sắp lặn xuống núi, nhuộm đỏ cả mặt đất như máu.

Lộ Dã đang tập trung ẩn nấp sau gốc cây nhìn chằm chằm ra đường đất, Vương Hổ vừa đứng dậy, Lộ Dã lập tức quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm trọng đến đáng sợ, ra hiệu cho hắn im lặng, lại làm động tác bảo hắn thò đầu ra ngoài nhìn trộm.

Vương Hổ không hiểu sao lại thấy sợ hãi, hắn học theo Lộ Dã thò đầu ra, lập tức hít một hơi khí lạnh.

Chỉ thấy trên đường đất.

Đám quan binh xuất chinh buổi sáng đang đắc thắng trở về,

Tướng quân ưỡn ngực cưỡi ngựa lớn, dưới cổ ngựa treo mấy cái đầu người, máu tươi nhuộm đỏ cả bờm ngựa dài.

Đám thân binh hộ vệ phía sau cũng bắt chước, từng người vênh váo, đắc ý phi phàm.

Đội ngũ bộ binh dài dằng dặc, giơ cao trường thương, trên đó xiên như xâu kẹo hồ lô mấy cái đầu người, máu tươi thấm đẫm cả cán thương.

Đội ngũ kéo dài rất lâu, đi mãi mới đi qua cái cây khô nơi Lộ Dã và Vương Hổ ẩn nấp.

Chỉ là……

Vương Hổ kinh ngạc, hạ giọng nói sau gốc cây.

"Đại ca, mau nhìn, quan binh thắng trận rồi…… Nhưng mà, sao đi theo bọn họ không thấy bóng dáng đám thanh tráng lưu dân đâu? Sao không thấy một ai?"

Hắn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt kinh hoàng hỏi.

"Lẽ nào, đều chết trên chiến trường, không còn ai sống sót?"

Lộ Dã hừ lạnh một tiếng, chỉ vào những cây trường thương giơ cao của đám binh lính đang đi xa, từng cái đầu người trên cán thương xếp sát nhau như xâu kẹo hồ lô đỏ.

"Hổ Tử, nhìn kỹ đi, tất cả đều ở đây."

"Từng cái đầu kia, không phải đều đang treo trên cán thương đấy sao?"

Vương Hổ giật mình, đột nhiên ngồi phịch xuống đất, mồ hôi túa ra như tắm.

Hắn lẩm bẩm —— không thể nào, không thể nào……

Đám quan binh bên kia đi qua khúc sông cạn.

Lưu dân xúm lại, không đợi được con trai, chồng và anh em của mình, lập tức khóc rống lên.

Đột nhiên trên tường thành vang lên một tiếng pháo hiệu.

Cổng thành mở toang.

Một đội binh lính lẫn nha dịch, hào nô, giơ đao thương gào thét xông qua cầu dài, lao vào đám lưu dân đang chờ phát cháo, nở rộ những bông hoa máu.

Mà đám quan binh vừa qua sông, tướng lĩnh ra lệnh một tiếng, kỵ binh giục ngựa xông về phía lưu dân, mặc sức giẫm đạp, xé toạc ra những vệt máu trong đám người dày đặc.

Vương Hổ nhìn đến mức môi run rẩy, hai mắt đột nhiên ngấn đầy nước mắt.

"Tại sao…… rốt cuộc là tại sao……"

"Chúng ta chẳng qua chỉ muốn làm nô bộc, ăn một bữa no mà thôi."

"Sư phụ nói, quan phủ sẽ phát cháo cứu tế, an dân cơ mà……"

Lộ Dã nhìn thấy không ít lưu dân chạy qua sông, rất nhiều kỵ binh dẫn theo cung binh vượt sông đuổi theo, hợp lực tàn sát.

Tiếng khóc than dần dần áp sát hướng bọn họ ẩn nấp.

Lộ Dã thấy Vương Hổ vẫn còn thất hồn lạc phách.

Bốp!

Hắn tát thẳng một cái vào mặt Vương Hổ, một tay túm lấy cổ áo Vương Hổ gào lên, tay kia nhét cây gậy gỗ vào lòng hắn.

"Hổ Tử, tỉnh lại đi!"

"Đừng nghe sư phụ ngươi nói nữa, hắn đã bỏ rơi ngươi mà chạy rồi!"

"Sau này nghe đại ca nói!" Lộ Dã mặt mũi méo mó, thanh âm bi phẫn, "Lũ chó chết tiệt này, không cho chúng ta đường sống, là muốn chúng ta phải chết a!"

Hắn vung gậy quét ngang, đầu gậy buộc chặt con dao găm mẻ lưỡi lạnh lẽo chỉ về phía trước.

"Hổ Tử, muốn sống trong loạn thế, nghe đại ca, trước tiên phải làm thịt bọn chúng!"

Bạn đang đọc Lưu Dân Tu Tiên Lộ (Bản Dịch) của Bôi Tửu Chi Yên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi datntt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.