Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dị Nhân

Phiên bản Dịch · 2168 chữ

Chương 12: Dị Nhân

Dịch: Đạt Nguyễn

---

Vương Hổ sau khi ăn một cái bạt tai, ánh mắt tan rã rốt cục ngưng tụ lại, sau đó chậm rãi trở nên hung hãn, như con sói đơn độc bị thương.

Hắn đầu tiên là nhìn qua Lộ Dã, sau đó chuyển ánh mắt về phía xa, đám binh lính đang chém giết lưu dân chạy tán loạn.

Vương Hổ mạnh mẽ lau nước mắt nước mũi trên mặt, bò dậy, nắm chặt cây trường thương thô sơ trong tay, mặt hắn đỏ bừng, nửa bên mặt vẫn còn in dấu năm ngón tay của cái bạt tai vừa rồi, sưng vù.

Thanh âm trầm muộn từ trong cổ họng phát ra, tuyệt vọng mà thê lương.

"Đại ca, nghe huynh, làm thịt bọn chúng!"

Vương Hổ bước nhanh định lao ra, cùng đám binh lính đang truy sát lưu dân ở bờ sông liều mạng một phen.

Lộ Dã cuống lên, kéo mấy cái cũng không kéo lại được.

Bốp!

Hắn đành phải cho Vương Hổ thêm một cái bạt tai nữa, lần này khuôn mặt hung dữ của Vương Hổ hai bên đều in dấu bàn tay, xem như đối xứng.

Vương Hổ ngây ra, khí thế hung hãn trên người tụt dốc không phanh, vẻ mặt ủy khuất nhìn Lộ Dã.

"Đại ca, huynh lại đánh ta làm gì?"

Lộ Dã hận rèn sắt không thành thép, chỉ về phía ngọn núi.

"Hổ Tử, đệ chạy ngược rồi! Chúng ta phải chạy lên núi!"

"Quan binh đông người, còn có đám nô bộc hào môn làm tay sai, chúng ta chỉ có hai người, ngay cả bụng còn chưa được ăn no."

"Đệ tưởng đệ là tông sư chắc, một mình xông vào giữa thiên quân vạn mã?"

"Huynh đệ chúng ta là muốn sống sót, không phải đi tìm chết! Bây giờ tạm thời vẫn chưa có ai phát hiện ra chúng ta, còn chưa đến lúc chúng ta phải liều mạng!"

Vương Hổ trong nháy mắt tỉnh táo lại, nói điều khác có thể hắn nghe không vào, nhưng nhắc đến tông sư, hắn vẫn biết mình nặng mấy cân mấy lạng.

"Đại ca nói đúng," hắn xoa xoa dấu bàn tay trên mặt, "Xì…… Lần sau đánh mặt đừng dùng sức như vậy, đau quá…… Chúng ta chạy lên núi……"

Hai người lập tức dìu nhau chạy lên núi.

Bởi vì sợ bại lộ thân hình trên đường, dẫn tới truy binh, cho nên bọn họ không dám nghênh ngang chạy trốn theo đường lớn, chỉ có thể khom lưng men theo con đường đi nhanh.

Vương Hổ nắm hai cánh tay Lộ Dã, sải bước chân, gần như muốn chạy nước kiệu, Lộ Dã vội vàng kéo cánh tay hắn, cố ý khống chế tốc độ.

"Hổ Tử, đừng chạy nhanh quá, chạy nhanh quá, trong bụng chúng ta không có lương thực, không chống đỡ được, chạy nhanh quá kiệt sức chỉ có thể ngã xuống đất, mặc người chém giết."

"Chúng ta chỉ cần chạy nhanh hơn người khác là được."

Vương Hổ vốn định nói phía sau có truy binh, chạy càng nhanh càng tốt, nhưng vừa mở miệng chỉ cảm thấy hai bên má đau rát, lập tức đổi lời.

"Biết rồi đại ca, sau này ta nghe lời huynh."

Vì vậy hai người điều chỉnh tốc độ, chống gậy gỗ, dìu nhau, khom lưng tiến về phía trước, đồng thời không quên vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy phía sau đã biến thành địa ngục trần gian.

Lúc này, mặt trời đã lặn hơn phân nửa xuống núi, chỉ còn lại chút ánh sáng le lói cuối cùng nỗ lực chiếu sáng trời đất, như ngọn nến tàn, tùy thời có thể dập tắt.

Bên ngoài thành trì.

Có đám binh lính, nha dịch và nô bộc hào môn vũ trang đầy đủ xông ra, cầm đao giơ thương, chia thành mấy chục tiểu đội, xông vào lều trại lưu dân, chém giết bừa bãi đám người già yếu.

Mà một bên khác, đám quan binh hôm nay xuất chinh tiễu phỉ sau khi vượt sông, từ phía sau lưu dân phát động tấn công, lại chia ra mấy đội nhân mã nhỏ, tuần tra dọc bờ sông, không cho lưu dân vượt sông chạy trốn.

Trực diện với hai hướng binh lính, đám lưu dân già yếu phụ nữ và trẻ em, như một khối đậu phụ mỏng manh, bị hai cái búa sắt trước sau kẹp đánh, vỡ nát thành từng mảnh vụn.

Hoàng hôn lặng lẽ quan sát, nhuộm mặt đất thành một màu đỏ.

Tuy nhiên lều trại lưu dân chiếm diện tích quá rộng, quan binh tản ra bốn phía, trước sau giáp công, tạo thành một tấm lưới không quá kín kẽ, vẫn còn rất nhiều lưu dân ở vòng ngoài chạy thoát khỏi "lỗ hổng" của tấm lưới.

Trong đó có không ít người từ xa lội nước qua sông, chạy về phía chân núi, cũng có không ít lưu dân chạy về phía cánh đồng hoang hai bên thành trì, chỉ muốn rời xa địa ngục chém giết này.

Có vài lưu dân tản mát qua sông, tiểu đội kỵ binh tuần tra liền dẫn theo bộ binh hung hãn đuổi giết.

Chỉ trong chốc lát, từ bờ sông đến chân núi, đã ngã xuống rất nhiều thi thể, theo dòng người chạy trốn, có mấy chục binh lính cũng theo đó xông qua chân núi, đuổi lên núi.

Lộ Dã và Vương Hổ không dám nhìn nhiều, vội vàng dìu nhau bỏ chạy.

Hai người muốn khống chế tốc độ, nhưng phía sau là tiếng khóc than của vô số lưu dân vang vọng tận trời, tiếng la hét của đám quan binh giết người đến đỏ mắt, hai người bất giác dưới chân lại nhanh hơn mấy phần.

Một đường chân cao chân thấp, đợi đến khi trời nhá nhem tối có thể che giấu thân hình, Lộ Dã mới dám kéo Vương Hổ chạy lên đường.

Cũng không biết chạy bao lâu, tiếng khóc than chém giết bên tai cũng dần dần lắng xuống.

Hai người thở hổn hển, lúc này đã chạy đến lưng chừng núi, hai chân bọn họ run rẩy, hô hấp dồn dập, cũng càng chạy càng chậm, cuối cùng gần như biến thành từng bước một nhích đi.

Lộ Dã và Vương Hổ quay đầu nhìn lại.

Lúc này mặt trời đã hoàn toàn xuống núi, màn đêm bao trùm bầu trời.

Bên ngoài thành trì, vô số lều trại lưu dân xiêu vẹo, có rất nhiều lều trại bị đốt cháy, chiếu sáng bốn phía, có thể nhìn thấy rất nhiều lưu dân nằm la liệt trên mặt đất.

Có lẽ là do đám quan binh “xuất chinh” hôm nay bôn ba một ngày, trước giết thanh tráng, sau lại đánh úp trở lại thành, hao phí rất nhiều thể lực.

Có tiếng tù và ô ô vang lên, đám binh lính truy sát trên núi trước đó giơ đuốc, lục tục qua sông về đội, theo đại đội binh lính tiến về phía thành trì.

Vương Hổ ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển nói.

"Đại ca, chúng ta có phải đã chạy thoát rồi không?"

Lộ Dã nhíu mày.

Quan phủ trước tiên lấy danh nghĩa trưng binh để chọn ra đám lưu dân thanh tráng, sau đó mượn danh nghĩa xuất chinh tiễu phỉ để giết chết bọn họ, lại trước sau giáp công phá tan lều trại của đám lưu dân già yếu phụ nữ và trẻ em.

Đại bộ phận lưu dân thanh tráng bị quét sạch, những người già yếu và một số ít thanh tráng trốn thoát sẽ không còn uy hiếp gì đến thành trì nữa.

Bây giờ đã là đêm tối, sợ là quan phủ cũng không có tinh lực mà truy sát mọi người nữa.

"Có lẽ vậy," Lộ Dã thở ra một hơi, "Lấy bánh ra, ăn chút bổ sung thể lực, rồi xem nên trốn hay chạy tiếp."

Vương Hổ lấy từ trong ngực ra một cái bánh cứng còn sót lại, bẻ thành hai nửa, đưa nửa lớn hơn cho Lộ Dã.

Lộ Dã đẩy ra, lấy nửa nhỏ hơn.

"Hổ Tử, đệ ăn nhiều một chút, thật sự phải chém giết, đệ không thể không có sức."

Vương Hổ không từ chối nữa, bọn họ ngồi trên đường núi, nhai ngấu nghiến bánh cứng, bổ sung thể lực, mắt nhìn chằm chằm xuống núi.

Lúc này.

Cổng thành mở toang.

Đầu tiên là đám quan binh “xuất chinh” hôm nay trở về thành.

Đám binh lính, nha dịch xông ra chém giết từ trong thành trước đó cũng theo về thành.

Những tên nô bộc hào môn tham gia vây quét lưu dân hôm nay lại tập hợp lại, ước chừng có mấy trăm người, giơ cao đuốc.

Có một viên quan mặc áo bào đỏ, được các phú hào gia chủ tháp tùng, cưỡi ngựa, không biết nói gì với đám nô bộc.

Chỉ thấy đám nô bộc tản ra như sao trên trời, tỏa đi bốn phía cánh đồng hoang.

Trong đó có mấy chục nhân mã, qua sông, chạy thẳng về hướng chân núi.

Vương Hổ nhổ một bãi nước bọt.

"Đại ca, huynh xem, quan binh thu đội rồi, đám tay sai đó lại đuổi tới rồi!"

Hắn lý tưởng tan vỡ, trước đây muốn làm nô bộc hào môn, bây giờ lại gọi những người này là tay sai.

Lộ Dã cầm bánh cứng trong tay đứng lên, quay đầu nhìn lên đỉnh núi, bây giờ hai người mới chỉ leo được một nửa đường núi.

"Đi! Vừa đi vừa ăn! Trời tối rồi, ta không tin đám tay sai này sẽ lục soát núi kỹ càng."

"Chúng ta cố gắng chạy lên núi, rồi trốn đi."

"Nếu vận khí kém đụng phải, vậy chỉ có thể liều mạng!"

Vương Hổ gật đầu đồng ý, hắn liếc mắt nhìn xuống, đột nhiên "a" một tiếng.

"Đại ca, mau nhìn, quan phủ này mèo khóc chuột giả từ bi."

"Vừa mới cầm đao giết người, sau lưng lại tìm người siêu độ!"

Chỉ thấy bên cạnh viên quan áo bào đỏ, có một đạo sĩ trung niên râu dài áo bào đen từ trên ngựa xuống, mấy đạo đồng lập tức vây quanh như sao vây quanh trăng.

Đạo sĩ áo bào đen kia tiên phong đạo cốt, tướng mạo rất đẹp, tay cầm một cây phướn nhỏ, trên phướn vẽ rất nhiều phù văn lấp lánh ánh bạc mà người ta không hiểu, đi lại trên bãi chiến trường đẫm máu, bước chân thong dong.

Lại có đạo đồng đi theo hoặc cầm chuông, hoặc gõ khánh, hoặc thổi sáo, còn có mấy đạo đồng đeo giỏ trúc, lấy ra một nắm tiền giấy vung vãi.

Chỉ là đạo sĩ này dẫn theo đạo đồng đi lại trên mảnh đất thảm khốc này, ánh mắt quét qua thi thể, không hề có chút bi thương, cảm giác không giống như đang siêu độ vong linh, ngược lại giống như đang đi dạo ngoại ô hái lượm.

Lộ Dã đột nhiên trong lòng máy động, không hiểu sao lại bật ra giao diện Ngư Long Đồ trong đầu, chiếu về phía đạo sĩ kia.

Lập tức, trong đồ hiển hiện ra một con cá sấu ăn thịt người khổng lồ dữ tợn miệng đầy răng nhọn.

Con cá sấu ăn thịt người rất nhanh ẩn đi trong bức tranh, bức tranh lại hiển thị một khung cảnh khác.

Chỉ thấy thi thể lưu dân khắp nơi, đạo sĩ kia đi lại trong đó, không ngừng lay động cây phướn trong tay, từ những thi thể lưu dân nằm trên mặt đất, từng luồng hư ảnh màu trắng nhạt bay ra.

Những cái bóng này có vài phần giống người, miễn cưỡng có thể nhìn ra đầu và thân, nhưng không phân biệt được tứ chi, hơn nữa ngũ quan đều là những lỗ đen, "miệng" há rất to, dường như đang gào thét đau đớn.

Theo những hư ảnh này bay vào trong phướn, phù văn trên phướn càng thêm chói mắt ngưng luyện.

Lại có mấy dòng chữ hiển thị.

"Tính danh —— không rõ.

Căn cốt —— Thông Linh Ngọc Cốt.

Trạng thái —— già yếu suy nhược.

Tuổi thọ: 93/120.

Khí huyết —— 3000/10000."

Rắc.

Lộ Dã há to miệng, cái bánh cứng trong tay rơi xuống đất, nhảy nhót lăn xuống sườn núi.

Vương Hổ nhào tới, đè chặt cái bánh cứng xuống đất.

Hắn ngẩng đầu lên khó hiểu nói.

"Đại ca, huynh làm sao vậy?"

Lộ Dã khóe miệng co giật.

"Hổ Tử, đệ nhéo đùi ta một cái, tay đại ca tê rồi."

Vương Hổ: "……"

Tay tê sao phải nhéo đùi?

Bạn đang đọc Lưu Dân Tu Tiên Lộ (Bản Dịch) của Bôi Tửu Chi Yên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi datntt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.