Một Năm
Chương 19: Một Năm
Dịch: Đạt Nguyễn
---
Gió thổi cỏ lay, một năm trôi qua.
Mặt trời mọc.
Ánh nắng chiếu lên một tòa huyện thành tường thành chết chóc.
Trên tường thành cắm một cây đại kỳ chữ Tấn, ủ rũ rũ xuống, trên lớp gạch ở nữ tường (tường phụ), có những mảng lớn dấu vết bị lửa thiêu, còn có rất nhiều vết đao kiếm chém để lại.
Phía dưới thành trì, là một dải đất bị thiêu rụi, phía trên có rất nhiều hài cốt, còn có những chiếc thang dài, mộc thuẫn (khiên gỗ) hỏng hóc bị vứt bỏ, bị thiêu đến mức không còn nguyên vẹn.
Hiển nhiên nơi đây trước đó đã bùng nổ một trận công thành chiến thảm liệt.
Ánh mặt trời vượt qua tường thành tiếp tục chiếu về phía trước, cuối cùng chiếu sáng một khoảng đất trống rộng lớn dưới thành.
Nhìn từ trên cao, chỉ thấy bên ngoài thành là một dải liên trại (trại lính nối liền nhau) kéo dài hơn mười dặm, bao vây toàn bộ tòa huyện thành.
Liên trại lấy mấy tòa đại trại làm trung tâm, mấy tòa đại trại này kéo dài khoảng cách đóng trại, mỗi trại đối diện với một cổng thành, trên đại trại treo các loại đại kỳ.
Nếu người có tâm quan sát, có thể nhìn ra cách xây dựng của mấy tòa đại trại này không chỉ phòng bị thành trì đối diện, mà còn phòng bị doanh trại (trại lính) hai bên, xây dựng rất tốn công sức.
Giữa mấy doanh trại tràn ngập vô số lều trại do lưu dân dựng lên.
Bây giờ mặt trời mọc, lưu dân trong lều trại lục tục đứng dậy bắt đầu công việc một ngày, chẻ củi, nhóm lửa, lấy nước, đào cỏ dại trên cánh đồng để lót dạ.
Tại một doanh trại nào đó.
Có hai người ra khỏi cổng trại.
Trong đó một thanh niên dáng người thon dài cưỡi ngựa vàng tuấn mã đi phía trước, phía sau là một hán tử khôi ngô, cưỡi một con la xanh.
Bên ngoài cổng trại chính là một mảng lớn lều trại do lưu dân dựng lên lộn xộn.
Trong lều trại miễn cưỡng phân ra một con đường quanh co, phía trên còn có đủ loại đồ vật, thậm chí có cả thi thể chết đói, hai người điều khiển ngựa và la cẩn thận đi trên đường đất.
Đột nhiên, từ lều trại bên cạnh lao ra hai người.
Đó là một phụ nữ nhìn không ra tuổi tác, dẫn theo một thiếu niên khoảng mười tuổi, hai người gầy trơ xương như nhau, nàng ta phịch một tiếng dẫn theo thiếu niên quỳ xuống, liên tục dập đầu nói.
"Hai vị Mã Binh lão gia làm ơn, thu nhận con ta đi."
"Nó rất lanh lợi, việc gì cũng biết làm, cầm đao chém người cũng được……"
Thanh niên cưỡi tuấn mã nhíu mày lắc đầu nói.
"Ta không phải lão gia gì, ngươi đừng thấy ta cưỡi ngựa lớn, kỳ thật ta chỉ là một mã phu (người nuôi ngựa) nuôi ngựa."
"Ngươi xem chúng ta, trên người ngay cả một bộ giáp cũng không có, tính cái gì là lão gia?"
Phụ nữ kia ngẩng đầu cẩn thận quan sát, quả nhiên thấy hai người đều không có giáp trụ trên người.
Thanh niên kia bên hông đeo roi ngựa dài, mà hán tử kia chỉ đeo một thanh yêu đao cũ nát bên hông, trên mặt nàng ta lập tức lộ ra vẻ thất vọng.
Lưu dân đều biết, trong đại quân của các lộ lưu tặc lão gia, chia làm lão doanh và bộ doanh, còn gọi là mã doanh và bộ doanh.
Mã binh của lão doanh là con tim, con ngươi của các lão gia, có chiến giáp, cưỡi ngựa, cưỡi la, bình thường có thể ăn no, cách ba bữa năm bữa còn có thịt có rượu.
Bộ tốt (lính bộ) bình thường của bộ doanh là con của vợ trước bị mẹ kế ghẻ lạnh.
Không có ngựa cũng gần như không có giáp trụ, vũ khí trong tay cũng cũ nát, công thành là bọn họ, chặn hậu cũng là bọn họ, gặp phải nguy hiểm các lão gia mang theo mã binh vỗ mông bỏ chạy, mặc kệ sống chết của bộ tốt.
Tuy nhiên nếu mã binh ra trận chết trận hoặc tàn phế, hoặc là các lão gia đánh bại quan binh thu được nhiều ngựa thừa, đều là chọn từ trong đám bộ tốt dũng mãnh để bổ sung.
Cho nên bộ tốt dù sao cũng coi như là người nhà của lão gia.
Cấp bậc thấp nhất trong đám lưu dân quân là kẻ hầu, gần như chỉ có thể coi là nô lệ trong nhà lão gia.
Tất cả việc nặng nhọc như vận chuyển xe cộ, thu thập lương thảo, quét dọn chiến trường đều là việc của tư dưỡng, đáng sợ hơn là các lão gia quen sai khiến tư dưỡng ra trận khi đánh nhau, lấp hào, xung phong, tiêu hao thể lực và vũ khí của quan binh.
Bình thường mỗi mã binh, bộ tốt dưới tay đều có mấy tư dưỡng, lương thảo nhiều liền nuôi nhiều mấy người, lương thảo không đủ liền đuổi đi mấy người.
Tư dưỡng không tính là người nhà của lão gia, thậm chí địa vị còn không bằng ngựa và la.
Phụ nữ này thật vất vả mới gặp được hai Mã Binh lão gia đơn độc, muốn cho con mình làm tư dưỡng, không ngờ lại lạy nhầm cửa.
"Hai vị lão gia……” Phụ nữ này trong miệng lẩm bẩm hai câu nói xin lỗi.
Thanh niên trong lòng máy động, nói.
"Tuy nhiên, Sấm Đại Vương sắp thành lập Hài Nhi Quân (quân trẻ con), nghe nói phải ra trận giết địch đổ máu."
"Nếu ngươi không sợ, có thể cho con ngươi thử xem."
Trong mắt phụ nữ kia lóe lên tia sáng, ngàn ân vạn tạ dập đầu mấy cái.
Hai người tiếp tục điều khiển ngựa la đi về phía trước, ra khỏi lều trại lưu dân rải rác, đi đến một nơi yên tĩnh, xuống ngựa xuống la.
"Đại ca, loạn thế này bao giờ mới kết thúc a?" Hán tử cao lớn như tháp sắt oán trách một tiếng.
Thanh niên dáng người thon dài cười nói.
"Hổ Tử, có lẽ đợi đến khi đệ trở thành Thiết Tạng Đại Võ Sư, thiên hạ này liền thái bình rồi."
Hán tử vội vàng xua tay.
"Đừng nói như vậy, đại ca, ta tư chất không tốt, bây giờ mới là một Đồng Bì Võ Phu, ai biết năm nào tháng nào mới có thể thành tựu Đại Võ Sư? Giữa chừng còn cách một cảnh giới lớn Cương Cốt Võ Sư nữa."
"Thật sự giống như huynh nói, ta chẳng phải là làm lỡ chuyện của tất cả mọi người trong thiên hạ sao?"
Hai người nhìn nhau, cười ha ha.
Thanh niên nói: "Hổ Tử, đệ cuối cùng cũng tu thành Đồng Bì Võ Phu, còn sắp được đề bạt làm mã binh, chúc mừng đệ."
Hóa ra bọn họ chính là Lộ Dã và Vương Hổ gia nhập lưu dân quân, một năm thời gian, hai người đã dưỡng tốt thân thể, khôi phục lại vóc dáng.
Vương Hổ gãi đầu.
"Đại ca huynh đã nói, giữa sinh tử có đại khủng bố, ta trên chiến trường cũng không biết tại sao lại đột phá."
"Ca, huynh mấy lần ra trận đều bị trọng thương, lần nào đại phu cũng nói huynh không sống nổi, huynh đều sống sót, mọi người đều nói huynh phúc lớn mạng lớn, võ học nhất đạo không làm khó được huynh."
"Huynh bây giờ cũng đã bồi dưỡng ra một ngụm chân khí, gân cốt cường tráng, thành tựu Tiểu Võ Đồ."
"Chỉ cần kiên trì khổ luyện, cuối cùng cũng sẽ luyện thành võ phu."
Lộ Dã cười nói.
"Không vội không vội, cho tiểu thư ăn cỏ, so với làm mã binh an toàn hơn nhiều, còn có thể ăn no, đây chính là một công việc tốt."
Lộ Dã cười không nói, hai người đi về phía trước, trên mặt đất có một vũng nước, Lộ Dã cúi đầu, phản chiếu ra khuôn mặt nghiêm túc của hắn.
Một năm nay thời gian trôi qua rất nhanh, bây giờ hắn mới khôi phục lại dáng vẻ người thường, diện mạo của thân thể này bình thường, không xấu, xem như là người bình thường.
Hắn và Vương Hổ cũng coi như là lão phỉ (giặc) lâu năm.
Lúc trước bị ép ra trận chém giết, tấn công tường thôn, Vương Hổ vận khí tốt, cộng thêm thân thể đã luyện qua võ, có căn cơ, chỉ bị thương nhẹ.
Mà vận khí của Lộ Dã kém hơn nhiều, hắn kiếp trước chỉ biết trồng trọt, đâu hiểu gì về chém giết trên chiến trường, dựa vào cái khiên mộc rách nát tiểu thư cho chống đỡ phần lớn công kích, vẫn là bị người ta đâm một thương, suýt chút nữa mất mạng.
Vương Hổ cõng hắn về đại trại, tiểu thư lại ban cho mấy thang thuốc, lúc này mới nhặt về một cái mạng, hai huynh đệ xem như là có chứng minh thư (đầu danh trạng), nhập bọn.
Sau đó mấy lần chém giết, lăn lộn thành bộ tốt, nhưng lại nhiều lần bị trọng thương, nhiều lần nhặt về mạng nhỏ, tiểu thư thấy hắn võ nghệ thấp kém, vì vậy chiếu cố hắn, để hắn làm mã phu (người nuôi ngựa) của nữ doanh, tránh cho ra trận mất mạng.
Trong lúc này, Sấm Phá Thiên có lúc đánh bại quan binh, đuổi quan binh chạy khắp nơi, giết đến đầu rơi cuồn cuộn.
Cũng có lúc bị quan binh đánh bại, mang theo lão doanh bỏ lại bộ tốt và tư dưỡng, bị đuổi đến đường cùng, không còn lối thoát, chỉ có thể ném ngân lượng cướp được xuống làm lộ phí.
Một năm thời gian, Sấm Phá Thiên bị đánh cho đại bại thua thiệt có mấy lần.
Nhưng trời không mưa, lưu dân càng ngày càng nhiều, thậm chí còn có quan binh thiếu lương chủ động gia nhập.
Mỗi lần Sấm Phá Thiên đều có thể rất nhanh khôi phục lại, đội ngũ mỗi lần trở nên càng thêm cường đại, càng ngày càng quy củ.
Thậm chí, một tháng trước, Sấm Đại Vương liên hệ mấy đường lưu dân quân, ngược lại bao vây huyện thành.
Mà Lộ Dã một năm nay cũng không có lãng phí, do Vương Hổ truyền thụ Liệt Phong Đao Pháp, cũng bồi dưỡng ra một ngụm chân khí, làm đến cơ bắp cường tráng, tinh khí sung mãn, chiêu thức thuần thục, đạt tới cảnh giới Tiểu Võ Đồ, đối phó ba năm người thường không thành vấn đề.
Tuy rằng làm mã phu, nhưng cũng là mã phu có theo đuổi.
Hắn trong lòng máy động, trong đầu Ngư Long Đồ hiện lên.
"Lộ Dã, 18 tuổi.
Căn cốt —— trung nhân chi tư (tư chất bậc trung), tư chất bình thường.
Trạng thái —— bồi dưỡng chân khí.
Cảnh giới —— Tiểu Võ Đồ, 30/100, khổ học không ngừng nghỉ, năm năm có thể thành.
Công pháp —— Liệt Phong Chân Khí, 15/100, mỗi ngày vận hành ba chu thiên, bốn năm có thể thành.
Kỹ năng —— Liệt Phong Đao, 20/100, mỗi ngày luyện năm lần, ba năm có thể thành.
Kỹ năng —— Liệt Phong Quyền, 20/100, mỗi ngày luyện năm lần, ba năm có thể thành.
Tuổi thọ: 18/62
Điểm tích lũy (khí huyết) —— 150/200.
Thiền Thoát Long Biến —— năm lần!"
Lộ Dã ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm nhắc nhở của Ngư Long Đồ.
Một năm nay nhiều lần suýt chết, mỗi lần bị trọng thương có thể khỏi hẳn, không phải là vì hắn có phúc khí hư vô mờ mịt gì!
Toàn bộ là ngón tay vàng (bàn tay vàng - hack) cấp lực, không có thần thông Thiền Thoát Long Biến, hắn sớm đã là người chết!
Hắn cũng phát hiện ra diệu dụng thực sự của hạng thần thông này.
Đăng bởi | datntt |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |