Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Linh Đường

Phiên bản Dịch · 1814 chữ

Chương 51: Linh Đường

Dịch: Đạt Nguyễn

---

Phan Phù Dung ủ rũ suốt quãng đường về phủ.

Lúc Lộ Dã cáo từ, Phan Phù Dung tặng hắn mấy bình đan dược, nói rằng thuốc này tên là Tuyết Liên Hoàn, là thứ tốt mà cha nàng tìm được trong phủ huyện tôn sau khi khởi binh công phá huyện thành, có hiệu quả thần kỳ đối với nội thương của võ giả.

Nay tặng cho Lộ Dã và hai huynh đệ hắn trị thương.

Nàng còn dặn dò hắn, mấy ngày này phải nghỉ ngơi cho tốt, chờ đến khi nữ doanh phòng thủ trên tường thành, nhất định phải đánh cho quan binh một trận tơi bời, giết nhiều lũ súc sinh đó để hả giận.

Lộ Dã nhận đan dược, tạ ơn đại tiểu thư rồi nhận lời.

Hắn cưỡi ngựa ra khỏi cổng viện, đi trên đường lớn, phát hiện toàn bộ đường phố đều là quân lưu dân qua lại, hai bên đường cắm đầy đuốc, chiếu sáng cả con phố.

Những người hầu dẫn theo súc vật, vận chuyển các loại vật tư, khí cụ thủ thành lên đầu tường thành, chuẩn bị phòng thủ.

Lộ Dã cứ thế cưỡi ngựa về Thiết Cung Phường, nhìn thấy bên ngoài viện đã treo cờ tang trắng, trong viện vọng ra tiếng khóc than.

Bước vào trong viện, một linh đường đơn sơ đã được dựng lên.

Bên trên đặt mấy linh vị mới làm, Lộ Dã chú ý thấy tên của mấy người, chắc là các sư đệ của lão tam.

Còn có một linh vị để trống, viết là Vô Danh Thị, chắc là vị trí của những người hầu kia.

Trước linh vị đặt một bàn thờ, bên trên bày biện đơn giản vài món đồ cúng.

Mấy phụ nữ và trẻ nhỏ đầu quấn khăn trắng, đang khóc lóc thảm thiết.

Lý Quang Thạch lão gia tử đã thay đồ tang, Trương Tồn Nghĩa thắt dải vải trắng ngang hông, trên người quấn băng kín mít, cách một quãng xa đã ngửi thấy mùi thuốc.

Lúc này sắc mặt hắn trắng bệch, một cánh tay được nẹp cố định đeo trên cổ, vẫn đang tất bật ngược xuôi, đôi mắt hổ hơi sưng đỏ, hiển nhiên là đã rơi không ít nước mắt anh hùng.

Vương Hổ cũng bận rộn, nhưng động tác có phần chậm chạp, trận chiến với Tần Thông, hắn đã phải chịu đựng kình lực cực lớn từ đối phương, bị nội thương không nhẹ.

"Lý thế thúc, lão tam, nén bi thương!"

Lộ Dã tiến lên an ủi hai người, sau đó đi thắp ba nén hương cho những người đã khuất, bái lạy xong, mới trở về phòng.

"Đại ca, để ta bôi thuốc cho huynh..."

Vương Hổ theo hắn vào phòng, giúp hắn cởi giáp.

Chiếc giáp sắt tinh xảo này đã bị đại thương của Tần Thông đâm thủng mấy lỗ ở ngực, coi như đã hỏng một nửa.

Cởi giáp sắt ra, chỉ thấy áo lót bên trong và máu tươi dính vào nhau, trước ngực Lộ Dã máu và mồ hôi hòa lẫn, nhuộm đỏ cả một mảng áo.

Vương Hổ mang nước ấm tới, Lộ Dã làm ướt người, cắn răng chịu đau cởi áo ra.

Chỉ thấy trên người hắn có thêm hơn mười vết thương như miệng trẻ con, đều do đại thương của Tần Thông để lại, may mà có giáp sắt bảo vệ, lại thêm da đồng phòng ngự, cộng thêm Vương Hổ liều mạng cứu viện, mới không bị thương nặng xuyên thấu.

Vương Hổ rắc thuốc trị thương (kim sang dược) của võ quán lên, Lộ Dã nhớ tới viên thuốc quý giá mà đại tiểu thư tặng, vội vàng bảo Vương Hổ gọi Trương Tồn Nghĩa tới.

Hắn chia thuốc làm ba phần cho hai huynh đệ.

Trương Tồn Nghĩa mở nút bình thuốc, vừa ngửi, liền kinh ngạc mừng rỡ nói:

"Thì ra là Tuyết Liên Hoàn, đây là thuốc trị thương thượng hạng, trị nội thương, cũng có thể dùng ngoài da."

"Đặc biệt đối với Đồng Bì Võ Phu như chúng ta, càng giống như thần dược."

"Có viên thuốc này, chúng ta sẽ nhanh chóng hồi phục."

Lộ Dã giới thiệu đơn giản về nguồn gốc của viên thuốc này, Vương Hổ và Trương Tồn Nghĩa vội vàng lớn tiếng cảm tạ đại tiểu thư nhân hậu, quan tâm thuộc hạ.

Ba người uống thuốc xong, Lộ Dã kể lại toàn bộ chuyện gặp Sấm Phá Thiên trong huyện nha ngày hôm nay.

"Sấm Vương này không đơn giản, đau lòng nhưng vẫn tự kiềm chế được bản thân."

"Không vì chuyện riêng mà bỏ bê việc công, ngoại trừ lúc đầu lộ ra sự đau buồn, sau đó không hề nhắc đến Tần Thông một câu, nói chuyện với ta từ đầu đến cuối đều quan tâm đến chuyện quan binh tấn công."

Trương Tồn Nghĩa nói.

"Đại ca, vậy theo huynh nói, Sấm Phá Thiên này vẫn là một minh chủ?"

Lộ Dã lắc đầu nói:

"Hắn có phải minh chủ hay không, chúng ta không quyết định được."

"Nhưng nếu làm kẻ địch của hắn, hắn chắc chắn là một đối thủ rất đáng sợ."

Vương Hổ không thèm để ý:

"Hắn lợi hại thì sao? Chẳng lẽ ba chúng ta không đáng sợ sao?"

"Ba chúng ta đánh hắn một, cung tiễn của lão tam lại lợi hại như vậy."

"Có thể bắn chết Tần Thông, thì cũng có thể bắn chết lão già họ Tần kia."

"Nếu hắn làm kẻ địch của chúng ta, chẳng qua là ba huynh đệ chúng ta lại giết thêm một tên họ Tần, không có gì to tát."

Lộ Dã cười ha hả vỗ vai Vương Hổ:

"Lão nhị, đệ nói đúng!"

"Ba huynh đệ chúng ta đồng tâm hiệp lực, cho dù là Tông Sư muốn giết chúng ta, huynh đệ chúng ta cũng phải cắn hắn một miếng!"

"Muốn giết chúng ta, không dễ dàng như vậy đâu."

Ba người nói cười vài câu, xua tan bầu không khí bi thương.

Câu chuyện lại quay trở lại chuyện quan binh vây thành, đều cảm thấy có chút khó giải quyết, quân lưu dân này giỏi nhất là tập hợp đông người công thành, giỏi cưỡi ngựa tháo chạy.

Nhưng nếu nói đến thủ thành, đây vẫn là lần đầu tiên.

Đặc biệt trong thành có bốn đội quân không thống nhất, nếu có một đội quân bị đánh tan, hoặc thủ lĩnh sợ hãi bỏ chạy, thành này e là không giữ được.

"Lão tam, đệ từng ăn cơm triều đình, lần vây thành này đệ thấy thế nào? Quan binh Đông Tắc Phủ thực lực ra sao? Còn đám biên quân này có lai lịch gì?" Lộ Dã hỏi Trương Tồn Nghĩa.

Trương Tồn Nghĩa nói:

"Đại ca, quan binh Đông Tắc Phủ thì ta biết, chỉ có vài ngàn người, kỵ binh mấy trăm, các tướng lĩnh ăn chặn lương lính để nuôi gia đinh, tinh nhuệ gom lại không quá một ngàn người."

"Nếu bốn nhà Đại Vương hợp lực, thì thực lực mạnh hơn đối phương, chỉ có điều, trong quân lưu dân các nhà Đại Vương cũng không đồng lòng, nếu đơn độc đối đầu với quan binh Đông Tắc Phủ, e là sẽ gặp bất lợi."

"Còn đám biên quân kia, thực lực mạnh hơn phủ binh rất nhiều, tuy rằng tướng lĩnh biên quân cũng tham ô, nhưng nuôi nhiều gia đinh hơn, bởi vì trực tiếp đối mặt với kẻ địch ở tuyến đầu, cho nên áo giáp tốt ngựa tốt, lương bổng cũng cao, sức chiến đấu không thể coi thường."

"Còn bọn chúng có lai lịch gì, ta hoàn toàn không biết, có lẽ có thể gọi Phạm Bất Trung tới hỏi, hắn tuy là người buôn sách, nhưng dù sao cũng là người đọc sách, có nhiều bạn bè đồng niên, tin tức linh thông."

Lộ Dã vội vàng phái người hầu đi gọi Phạm Bất Trung tới.

Rất nhanh, Phạm Bất Trung - kẻ thi mãi không đỗ - đã vào phòng, như thường lệ dập đầu cung kính gọi Đại lão gia, Nhị lão gia, Tam lão gia, thái độ vô cùng khiêm nhường.

Có lẽ biết được hôm nay quan binh vây thành, sợ các lão gia bắt ông ta và cháu trai đi thủ thành.

Một ông già một đứa trẻ, lên đầu tường thành không cần đánh, sợ là đã sợ chết rồi.

Ông ta run rẩy cúi đầu:

"Không biết lão gia gọi tiểu nhân tới có gì phân phó ?"

Lộ Dã thấy ông ta sợ hãi, đoán được suy nghĩ của ông ta, ôn hòa nói:

"Phạm Bất Trung, ông đừng sợ, sẽ không bắt ông và cháu trai đi thủ thành đâu."

"Lão gia ta chỉ hỏi ông mấy vấn đề."

Hắn nói ra nghi vấn trong lòng, Phạm Bất Trung phấn chấn tinh thần:

"Lão gia, chuyện này tiểu nhân tình cờ biết được..."

Thì ra ông ta có một người cháu đồng niên làm việc trong phủ thành, người này thích viết truyện "kỳ dâm" gửi cho ông ta in thành sách, truyện cũng khá ăn khách.

Chỉ có thể nói, cho dù là năm mất mùa, có người chết đói bên đường, vẫn có người có tiền nhàn rỗi để xem chuyện phong hoa tuyết nguyệt.

Nửa tháng trước, trước khi thành Hắc Sơn bị bao vây, có bưu tốt chuyên đưa công văn ghé qua đưa cho ông ta bản thảo mới nhất, bên trong có kèm theo thư, nửa đầu bức thư khoe khoang bản thân linh cảm bùng nổ, chắc chắn sẽ viết ra kiệt tác bất hủ.

Nửa sau bức thư, giọng văn thay đổi, than thở gần đây thời thế khó khăn, quốc gia loạn lạc, tiện thể nhắc đến, nói rằng có kỵ binh biên quân Thiết Kỵ Đường Châu từ tuyến đầu đối ngoại điều xuống, chuyên dẹp loạn lưu khấu trong nước.

Sắp tới sẽ đi qua huyện Hắc Sơn, đến tỉnh lân cận để dẹp phỉ, bảo Phạm Bất Trung những ngày đó đừng ra ngoài.

Thiết Kỵ Đường Châu tuy là tinh nhuệ đánh trận thuận lợi, nhưng đặc biệt giỏi ba việc khác:

Bạn gặp nguy không nhúc nhích, địch tấn công nhanh chóng rút lui, chi bao nhiêu tiền đánh bấy nhiêu trận.

Mà triều đình thường xuyên nợ lương, cho nên quân Đường Châu xuất động, thường có chuyện cướp bóc địa phương để kiếm quân lương.

Lộ Dã giới thiệu tin tức mình nghe ngóng được hôm nay, hỏi:

"Vậy ông đoán xem lần này bọn chúng tấn công, chúng ta có thể giữ được thành không?"

Bạn đang đọc Lưu Dân Tu Tiên Lộ (Bản Dịch) của Bôi Tửu Chi Yên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi datntt
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.