Tái Công
Chương 56: Tái Công
Dịch: Đạt Nguyễn
---
Trong thương trận, quan binh ở hàng trước lập tức ngã xuống một mảng, lộ ra một lỗ hổng lớn.
"Giết a!"
Thì ra là Phan Phù Dung dẫn theo nữ binh (nương tử binh) tới kịp.
Nàng giương cung, chỉ huy một nửa nhân mã giương cung bắn tên yểm trợ, một nửa nhân thủ theo Hồng tỷ xông lên phía trước.
Thiết Kỵ Đường Châu cả đội nhân mã ra tay, bộ tốt nhóm (lính) mắt thấy sắp tan rã.
Nữ doanh kỵ binh chỉ có thể ra tay, tránh cho cục diện tan vỡ đến mức không thể cứu vãn.
Bởi vì đến nay dưới thành, Sấm Phá Thiên vẫn chưa hạ lệnh rút lui, các nàng chỉ có thể bám trụ ở tường thành nơi đây.
Hiện tại Thiết Kỵ Đường Châu tinh nhuệ đã lên thành, bộ tốt nhóm mắt thấy sắp không chống đỡ nổi, các nàng bắt buộc phải ra tay.
Lộ Dã mừng rỡ, thừa dịp quan binh trận thế hỗn loạn, hắn cầm trường thương lần nữa xông vào trong.
Mà bên cạnh, một thân ảnh lướt qua bên cạnh Lộ Dã, tốc độ cực nhanh, chính là Hồng tỷ, chỉ thấy trong tay nàng cầm một cây đại quan đao, lao vào trong đám quan binh, vung đao, chém người như chém rạ, không biết đã chặt bao nhiêu đầu người.
Trong thương trận của quan binh, mấy tên tiểu Võ Đồ thủ lĩnh lập tức xông ra.
Bọn chúng cầm thiết bổng, trường thương, vây quanh nàng từ mọi phía, phối hợp tấn công, tiến lui có quy củ, hiển nhiên là một bộ chiến trận chuyên môn ứng phó cao thủ võ đạo, kiềm chế được tư thế cuồng mãnh của nàng.
Mấy lần đao thương qua lại, Hồng tỷ ngạnh kháng mấy thương, may mà nàng mặc giáp sắt, làn da màu đồng xanh, chịu được trường thương đâm loạn.
Nàng cũng là một Đồng Bì Võ Phu, tuy rằng bị ép lui, nhưng không bị thương.
"Chết đi!"
Đúng lúc này, Lộ Dã kịp thời chạy tới, gầm lên một tiếng.
Một thương đâm xuyên tim một tên tiểu Võ Đồ đang chuyên chú nhìn chằm chằm Hồng tỷ ở bên ngoài.
Hắn rống lớn một tiếng, xông vào trong chiến đoàn.
Hồng tỷ thấy vậy mừng rỡ, cùng hắn kề vai chiến đấu.
Hai Đồng Bì Võ Phu hợp lực, trong nháy mắt giết liên tiếp mấy tên tiểu Võ Đồ, lại có cung tên yểm trợ phía sau, hai người rốt cục đột phá vào trong thương trận của quan binh, dũng mãnh không ai cản nổi!
Chỉ mấy lần đột kích, hai người liên thủ đã xuyên thủng, chém tan thương trận, thương trận dày đặc bị bọn họ xé rách tan tành.
Hai người nhìn nhau, lập tức quay lại chém giết.
Cho dù gặp phải một tiểu Võ Đồ chống cự, Lộ Dã và Hồng tỷ đều lấy nhiều đánh ít!
Ngươi đâm đầu, ta chém chân.
"Vô sỉ..."
Trong đám quan binh, có tên tiểu Võ Đồ ngực bị Lộ Dã đâm một thương, lại bị Hồng tỷ chém đứt hai chân, uất ức nằm trên mặt đất chờ chết.
Đồng Bì Võ Phu vượt cảnh giới lấy mạnh hiếp yếu đã đành, lại còn hai đánh một!
Lũ lưu khấu này quả nhiên rất không biết xấu hổ!
Cứ như vậy, Lộ Dã và Hồng tỷ qua lại mấy lần, triệt để đánh tan Thiết Kỵ Đường Châu.
Thương trận của quan binh đã phá, chỉ có thể mạnh ai nấy đánh.
Mà phía sau, Phan Phù Dung dẫn đội không ngừng bắn tên, cũng mặc sức thu gặt mạng sống của quan binh.
Cuối cùng, đám nữ binh dũng mãnh này dứt khoát bỏ thiết cung, cầm binh khí xông lên, đổi thành cận chiến.
Phan Phù Dung là người hưng phấn nhất, cầm đao chạy lên trước nhất, cướp của Lộ Dã và Hồng tỷ không ít đầu người.
Lộ Dã và Hồng tỷ vội vàng bảo vệ hai bên Phan Phù Dung, kết quả bất luận Phan Phù Dung tấn công nơi nào, cho dù đối thủ là một tiểu binh, đều sẽ được hưởng thụ hỏa lực tập trung của ba đại Đồng Bì Võ Phu.
Phan Phù Dung qua lại quét sạch, dưới sự trợ giúp của Lộ Dã và Hồng tỷ, dũng mãnh không ai cản nổi.
Trong đại trận của quan binh rốt cục truyền đến tiếng chiêng thu quân.
Quan binh sớm đã mất hết ý chí chiến đấu, lũ lượt nhảy tường bỏ chạy, trận này không thể đánh được.
Có ba Đồng Bì Võ Phu không nói võ đức, ngay cả binh lính không bằng tiểu Võ Đồ cũng ra tay, chết không nhắm mắt.
Đợi tàn quân trên tường thành bị quét sạch, Nữ doanh kỵ binh tập hợp lại, có mấy người bị thương nặng, còn có một lão tốt (lính già) xui xẻo mất mạng.
Tổng thể tổn thất không lớn, nhưng trước đó lên trận Nữ doanh bộ tốt chỉ còn lại một mình Lộ Dã, dưới tường thành, có bộ tốt không ngừng bổ sung lên.
Tiếng chiêng ra lệnh Nữ doanh rút lui của Sấm Phá Thiên vẫn chưa vang lên.
Lộ Dã thầm thở dài một hơi.
Những người hầu đi theo hắn lên tường thành trước đó, không còn cơ hội xuống tường thành ăn thịt nữa rồi.
"Tiểu thư, sao người lại lên đây?" Hồng tỷ lui về bên cạnh Phan Phù Dung, nắm lấy cánh tay nàng nghiêm khắc nói, "Mau xuống dưới..."
Phan Phù Dung không thèm để ý nói:
"Hồng tỷ, bắn tên giết người và vung đao giết người có gì khác nhau?"
"Ba người chúng ta vừa rồi phối hợp thiên y vô phùng, nếu ta đi rồi, các tỷ đi đâu tìm được trợ thủ tốt như vậy?"
"Đại tướng quân, người nói xem, bản tiểu thư nên ở đâu?"
Lộ Dã nháy mắt, ánh mắt của cấp trên trực tiếp đang nhìn hắn, Phan Phù Dung đều gọi hắn là Đại tướng quân, hắn đương nhiên không thể để tiểu thư thất vọng.
Hắn nghiêm mặt nhìn Hồng tỷ, không ngừng nháy mắt nói:
"Hồng tỷ, tiểu thư là muốn làm nữ tướng quân lợi hại như Nhất Trượng Thanh, nữ tướng quân nào có không ra trận."
"Có hai chúng ta là cánh tay trái phải giúp đỡ, cũng sẽ không có vấn đề gì lớn."
"Nếu gặp phải đối thủ không thể địch nổi, tiểu nhân đoạn hậu, tỷ bảo vệ tiểu thư đi tìm cứu binh cho tiểu nhân, thế nào?"
Phan Phù Dung ở một bên gật đầu lia lịa.
"Đúng vậy, Hồng tỷ, Mã quan nói đúng, ta là Đồng Bì Võ Phu đại thành, nếu nói thực lực, trong ba chúng ta ta mới là mạnh nhất."
"Ba chúng ta cùng nhau giết địch, có thể có nguy hiểm gì?"
"Huống chi, Nữ doanh ai ai cũng có thể ra trận, tại sao ta lại không thể? Ngay cả cha ta cũng là Sấm Vương xông pha chém giết, không phải là lão gia chỉ biết trốn phía sau."
"Các chị em đều đang chiến đấu hăng hái, ta sao có thể nhẫn tâm ở lại phía sau?"
Hồng tỷ thấy Phan Phù Dung kiên quyết, chỉ có thể đồng ý, nhưng nàng nhấn mạnh ba lần, nếu gặp phải cường địch, không thể ham chiến, phải rút lui.
Phan Phù Dung vâng vâng dạ dạ, lúc này mới quay đầu lại, trên dưới đánh giá Lộ Dã.
"Mã quan, ngươi từ khi nào trở nên lợi hại như vậy? Sao lại thành Đồng Bì Võ Phu rồi?"
Nàng đột nhiên phản ứng lại, trợn to đôi mắt hạnh.
"Chẳng lẽ ngươi luyện tà công gì?"
Lộ Dã thản nhiên cười nói:
"Tiểu thư anh minh!"
Phan Phù Dung tức giận vỗ tay nói:
"Ngươi tên mã quan này..."
Hồng tỷ đột nhiên ngắt lời:
"Tiểu thư, người xem ngoài thành, đám quan binh chó má kia hình như có dị động."
Ba người cùng nhau nhìn ra ngoài thành, chỉ thấy ngoài Đông thành, quan binh vốn chia làm hai đại trận, quân Đông Tắc Phủ và Thiết Kỵ Đường Châu ranh giới rõ ràng, tách ra riêng biệt.
Lúc này, có mấy tướng lĩnh vây quanh một quan viên mặc quan bào, béo trắng từ trận Đông Tắc Phủ cưỡi ngựa ra, chạy về phía trận Thiết Kỵ Đường Châu, dưới đại kỳ, một đại tướng nghênh đón.
Viên quan béo trắng và đại tướng chỉ vào tường thành nói gì đó, lại không ngờ chọc giận đại tướng kia, hai bên tranh chấp, nước bọt bay tứ tung, thân binh xung quanh hai người đều đặt tay lên chuôi đao, bầu không khí có vẻ khá căng thẳng.
Mà cuối cùng hai người hiển nhiên đạt được nhất trí, viên quan béo trắng theo hộ vệ trở về trận phủ quân, cùng lúc đó, phía Thiết Kỵ Đường Châu thổi lên tiếng tù và dài, đồng thời phái hơn mười lính truyền tin chạy về phía mấy cổng thành khác.
"Lũ quan binh chó má này không biết lại đang giở trò quỷ gì..." Phan Phù Dung lẩm bẩm một tiếng.
"Báo..." Từ dưới thang lầu chạy lên một lính truyền tin, "Sấm Vương lệnh, Nữ doanh chỉ cần đánh thêm một trận nữa, có thể xuống thành nghỉ ngơi."
Lính truyền tin này phía sau còn có rất nhiều người hầu, gánh rất nhiều gánh, bên trong đựng bánh bao tạp diện.
Trong đó có một gánh đặt trước mặt Phan Phù Dung, vén tấm vải lên, bên dưới lại là bánh bao bột trắng, bánh bao này bị dao cắt ở giữa, trong bánh bao còn kẹp cả miếng thịt mỡ lớn.
Nói gánh bánh bao này là Sấm Phá Thiên thương tiếc Nữ doanh khổ chiến nhiều lần, đặc biệt đưa tới tiếp tế, chuyên cung cấp cho Nữ doanh.
Phan Phù Dung cười lạnh một tiếng không trả lời, Lộ Dã đối với lính truyền tin gật đầu nói tiểu thư nhà ta tuân theo quân lệnh, cảm tạ Sấm Đại Vương đã ban thưởng thức ăn.
Đợi lính truyền tin lui xuống, Phan Phù Dung cầm một cái bánh bao mỉa mai nói:
"Nếu có thể để trong đội của ta bớt chết mấy người, đừng nói ăn bánh bao, ăn đất ta cũng nhận."
"Mấy gánh bánh bao đã muốn Nữ doanh của ta bán mạng, cũng quá xem thường binh lính trong doanh của ta rồi."
"Thôi, Hồng tỷ, gọi các chị em lại đây, mọi người chiến đấu đến giờ cũng đói rồi, ăn thoải mái đi."
Nàng cắn một miếng trước, cười nói:
"Ngươi đừng nói, Đại Vương vẫn rất chịu chi, bánh bao này rất thơm."
Mọi người nghe Phan Phù Dung phân phó, thừa dịp nghỉ ngơi vội vàng ăn uống, Lộ Dã ăn đặc biệt nhiều, bàn tay to chộp lấy, vết máu trên tay nhuộm đỏ cả bánh bao.
Đợi mọi người ăn no, dưới tường thành cũng có động tĩnh.
Chỉ thấy tiếng tù và dồn dập vang lên.
Từ mấy phía tường thành khác lại chạy tới mấy đội Thiết Kỵ Đường Châu, trong bản trận cũng ra một đội kỵ binh, bốn năm trăm kỵ binh tản ra, một mảnh đen kịt xông về phía tường thành, tiếng vó ngựa nện xuống đất, dày đặc liền thành một mảnh.
Đăng bởi | datntt |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật |