Cương Cốt Võ Sư
Chương 57: Cương Cốt Võ Sư
Dịch: Đạt Nguyễn
---
Trên tường thành, sắc mặt mọi người kinh hãi.
Trước đó một đội kỵ binh tạo thành thương trận đã quét ngang tường thành, bây giờ đối phương lại ném thêm mấy đội kỵ binh!
Những kỵ binh này xông đến cực mạnh cực nhanh, đến dưới thành, đều xuống ngựa chạy, tốc độ cực nhanh.
Mà dẫn đầu là một viên tướng lĩnh mặc sơn văn giáp (giáp vảy cá).
Viên tướng này lưng đeo thiết bổng, chạy nhanh như ngựa, bỏ xa binh lính phía sau, người ở dưới tường thành nhảy lên, hai chân đạp vào đống xác chết, dưới chân đột nhiên đạp mạnh một cái, cả người liền bật lên không trung.
Mắt thấy hắn nhảy đủ cao, thân thể lại cách tường thành còn một khoảng.
Trên tường thành mọi người thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nào ngờ người này hắc một tiếng thổ khí, cánh tay vươn ra, trên không trung dài thêm một đoạn, năm ngón tay đã bám được vào nữ tường (tường chắn), gạch xanh lớn kia trong tay hắn mềm nhũn như đậu phụ, trực tiếp bị bóp ra năm lỗ thủng.
Hắn lật người một cái, đã đứng trên tường thành, từ sau lưng lấy ra thiết bổng, chỉ hướng xung quanh quét một vòng.
Trong phạm vi một trượng bị hắn quét ra một khoảng trống, binh lính đứng trong phạm vi này đều bị đánh thành tương thịt.
"Tiểu thư, mau lui..."
"Là Cương Cốt Võ Sư!"
Hồng tỷ kinh hô một tiếng, liền muốn kéo Phan Phù Dung rút lui.
Cương Cốt Võ Sư, Thập Thất thúc - thống lĩnh Đỗ - trước kia chính là cao thủ cảnh giới này, Hồng tỷ rất rõ ràng đó là cao thủ như thế nào.
Toàn thân xương cốt cứng như tinh cương, lại có tính đàn hồi của thép mềm, có thể co xương thành một đoàn, cũng có thể làm cho xương cốt tạm thời bạo trướng (phình to, dài ra), đánh đối thủ trở tay không kịp.
Viên tướng kia trên không trung cánh tay bạo trướng, hiển nhiên là một Cương Cốt Võ Sư.
Hắn một gậy quét sạch chỗ đứng trên tường thành, để lại vị trí cho binh lính phía sau, mắt đảo qua, từ trên áo giáp liền phán đoán ra Phan Phù Dung là thủ lĩnh.
Cắm đầu xông về phía Phan Phù Dung, dọc đường có nữ binh và bộ tốt ngăn cản, hắn vung đại bổng, như đập chết ruồi muỗi, dưới chân chút nào không giảm tốc độ.
Kẻ cản đường như châu chấu đá xe, ngay cả ngăn cản đối phương một khắc đều không được, thiết bổng chạm vào liền nát, trúng vào binh khí, người lập tức nát bấy, không còn hình người.
Người chưa đến, khí thế khủng bố kia đã khóa chặt ba người Lộ Dã.
"Giết!"
Lộ Dã chỉ kịp hô một tiếng, liền gượng gạo giơ thương nghênh đón, đâm thương về phía cổ họng đối phương.
Hắn bây giờ cũng coi như là người trong võ đạo, đối phương tốc độ cực nhanh, một đường bất khả chiến bại mang theo sát khí nồng đậm xông tới, lúc này nếu sợ hãi quay người, vậy mới là chắc chắn phải chết, còn chết không có tôn nghiêm.
Chỉ có liều mạng nghênh đón, tiếp một chiêu trước, mới có một tia sinh cơ!
Thời gian trong mắt hắn dường như chậm lại, ngưng trệ.
Hắn dường như trở lại một năm trước, gầy trơ xương, tay cầm gậy gỗ, leo lên thang gỗ tấn công tường làng, đối mặt là các loại nông cụ của dân làng ném xuống.
Đó là lúc hắn đến gần cái chết nhất.
"Chết đi..."
Lộ Dã hai mắt trợn tròn, gầm lên, toàn thân tinh khí thần ngưng tụ trong một đòn này, đột nhiên hắn cảm thấy cây thương trong tay mình sống lại, dường như trở thành một phần của cánh tay.
Một đòn này, là sát chiêu lợi hại nhất mà hắn sử dụng trong trận chiến hôm nay.
Đáng tiếc, Phan Phù Dung là tiểu thư, thân thể "kim quý", Hồng tỷ thị vệ này cũng chỉ lo lắng cho tính mạng của nàng.
Nếu có thêm hai người cơ hội sống sót sẽ lớn hơn mấy phần, chỉ là Phan Phù Dung sao có thể ra trận?
Tiểu thư nhà lưu khấu cũng là tiểu thư a...
"Mã quan, chờ ta..."
Bên tai hắn dường như xuất hiện ảo thính, trong tầm mắt có thêm thân ảnh nhanh nhẹn của Phan Phù Dung.
Tiểu thư ngu ngốc xuất hiện bên cạnh hắn, đâm mạnh một thương vào bụng dưới của đối phương.
Sau đó là Hồng tỷ lớn tiếng quát tiểu thư, vung đao hất lên, từ bên cạnh chém về phía eo tên võ sư này.
Lộ Dã phấn chấn tinh thần, ba đánh một, có lẽ còn có hy vọng, ngay cả sức lực đột kích của hắn cũng lớn hơn mấy phần.
Ba người tạo thành hình bán nguyệt vây lại, binh khí chia làm ba đường thượng, trung, hạ đồng thời tấn công tên Cương Cốt Võ Sư này.
Đối phương cười lạnh, vung bổng vẽ vòng, hậu phát tiên chí, lấy lực phá xảo.
Bành...
Trong thời gian cực ngắn, thiết bổng kia va chạm với ba món binh khí, âm thanh trước sau liền thành một tiếng.
Hai tay Lộ Dã như bị sét đánh, cả người lẫn binh khí bị đánh bay, trong lồng ngực trào ra một ngụm máu tươi, khóe mắt liếc qua, Phan Phù Dung và Hồng tỷ ở bên cạnh mình, cũng đang bay trong không trung một cách bất lực.
Tên Cương Cốt Võ Sư này lại một kích đánh bay cả ba người!
Giống như Lộ Dã lúc trước ngược đãi đám tiểu Võ Đồ.
Lộ Dã giữa không trung, thấy tên võ sư kia bước một bước dài, đuổi theo muốn giết hắn.
Phốc...
Lộ Dã nhanh trí, phun ra ngụm máu tươi đang trào ra trong lồng ngực.
Máu tươi ra khỏi miệng liền bị gió thổi thành một đám sương máu.
Viên tướng theo bản năng chậm lại một bước, giơ cánh tay che chắn, lại mở mắt ra, trên tường thành đã không còn bóng dáng ba kẻ địch.
Thì ra Lộ Dã, Phan Phù Dung và Hồng tỷ ba người bị hắn một kích đánh bay, thân thể đều rơi xuống dưới nội thành.
Bùm! Bùm! Mấy tiếng liên tiếp.
Ba người rơi xuống chân tường nội thành, đại khái là trong khoảng thời gian này chết quá nhiều, nơi đây lại chất đống một đống xác chết dày, còn chưa kịp bị người hầu kéo đi, ba người rơi xuống, lăn mấy vòng, lại gian nan bò dậy.
Chỉ là ai nấy đều thổ huyết, đều bị nội thương cực nặng.
Ba người suy yếu dựa vào nhau, đứng không vững, ngã ngồi trên mặt đất.
Lộ Dã bị thương nặng nhất, bởi vì hắn xông lên trước nhất, một thương đâm về phía cổ họng yếu hại của đối phương, đối phương thiết bổng vẽ vòng, hắn là người đầu tiên bị đánh trúng.
Hồng tỷ bị thương nhẹ nhất, bởi vì nàng là người cuối cùng bị tấn công.
Phan Phù Dung cắn răng nghiến lợi nói:
"Ít nhất là trung thành Cương Cốt Võ Sư..."
Nếu là tiểu thành Cương Cốt Võ Sư tuyệt đối không lợi hại như vậy, ba người ngay cả một chiêu của đối phương cũng không đỡ được.
Hồng tỷ sớm đã loạng choạng chạy tới, nắm lấy cánh tay Phan Phù Dung, tức giận nói:
"Tiểu thư, người cũng quá lỗ mãng rồi..."
Phan Phù Dung lại chỉ lên tường thành, nước mắt chảy xuống.
"Hồng tỷ, Nữ doanh của chúng ta xong rồi."
Trên tường thành, không ngừng có tiếng kêu thảm thiết của nữ binh vang lên trước khi chết, thỉnh thoảng có tay chân đứt thậm chí nửa thân thể từ trên tường rơi xuống.
Dưới tường thành.
Một đám người như gió lao lên theo thang lầu.
Chạy lên trước nhất rõ ràng là Sấm Phá Thiên, hắn mang theo thân binh xông lên.
Ba người Lộ Dã ngẩng đầu nhìn, chỉ nghe thấy trên tường thành tiếng chém giết long trời lở đất, tiếng binh khí va chạm đinh tai nhức óc.
Từng cỗ thi thể như mưa rơi xuống.
Có Thiết Kỵ Đường Châu, có thân quân của Sấm Phá Thiên, thậm chí còn có người không còn binh khí, ôm nhau lăn từ trên thành xuống.
Trong cảnh hỗn loạn này, Sấm Phá Thiên và cao thủ sử dụng bổng kia thổ khí phát ra âm thanh, vang vọng tường thành, hai người binh khí va chạm vào nhau, giống như hai khối sắt va chạm, đang bị đè ép.
Không nhìn thấy cảnh tượng đối chiến, chỉ nghe âm thanh liền khiến người ta kinh hồn táng đảm, gan mật muốn vỡ.
Hồng tỷ một tay đỡ Lộ Dã, một tay đỡ Phan Phù Dung, vội vàng rời khỏi chân tường.
Ba người đều bị thương nặng, nếu trên cao rơi xuống một thi thể đập vào người, e là không chịu nổi.
Bọn họ đi không được bao xa, đột nhiên nghe thấy trên thành có người thiệt chiến xuân lôi (lưỡi chiến đấu với sấm mùa xuân - quát to như sấm, uy lực vang dội):
"Chết!"
Trên tường thành vạn chúng hoan hô.
Lộ Dã vội vàng quay đầu nhìn.
Sấm Phá Thiên oai phong lẫm liệt đứng trên tường thành, hai tay giơ cao.
Viên thiết giáp đại tướng vừa rồi còn bức ba người bọn họ lên trời không đường xuống đất không cửa, lúc này đã bị xé thành hai nửa.
Sấm Phá Thiên giơ cao tàn chi của đối phương, máu tươi ào ào chảy xuống, nhuộm đỏ cả người hắn, oai phong lẫm liệt, giống như một Ma Thần!
Một Cương Cốt Võ Sư cứ như vậy chết trong tay Sấm Phá Thiên, còn chết thảm như vậy!
Trên tường thành vốn mấy trăm thiết giáp quan binh đã đứng vững gót chân, tạo thành mấy tiểu trận, cho dù thân binh của Sấm Phá Thiên xông lên, đều bị quan binh đánh cho liên tục lui về phía sau, sắp bị đẩy xuống tường thành.
Hiện tại, Sấm Phá Thiên trước mắt bao người xé xác tướng lĩnh đối phương.
Những thiết giáp quan binh kia nhất thời mất hết can đảm, kêu lên một tiếng, chiếm ưu thế tuyệt đối thương trận ầm ầm tan rã, lại bỏ cả binh khí tháo chạy.
Những quan binh này giống như ruồi không đầu, chạy trốn khắp nơi.
Có kẻ lanh lợi vứt bỏ binh khí nhảy xuống ngoại thành, có kẻ xui xẻo chạy loạn khắp tường thành bị thân binh dễ dàng chém giết, có kẻ hồ đồ nhảy xuống nội thành.
Còn có kẻ sợ vỡ mật lại quỳ xuống cầu xin tha thứ.
"Vạn thắng... vạn thắng..."
Thân binh vây quanh Sấm Phá Thiên, lớn tiếng hô to, liên đới quân lưu dân trong thành cũng hoan hô vang dội, mấy mặt tường thành khác tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng hùa theo hô to đáp lại.
Dưới tường thành, Phan Phù Dung nắm chặt tay, răng cắn nát môi, máu tươi chảy xuống.
"Hồng tỷ, Lộ Dã, đưa ta về phủ, tỷ bị thương nhẹ, đi thu thập tàn binh của Nữ doanh."
"Còn người sống, cho dù tàn tật ta cũng nuôi."
"Ta... không đành lòng nhìn."
Hồng tỷ ủ rũ gật đầu, lại dặn dò Lộ Dã nhất định phải đưa tiểu thư an toàn về phủ, lúc này mới rời đi.
Lộ Dã đỡ Phan Phù Dung, tiểu thư trước kia luôn tràn đầy sức sống, lúc này sắc mặt trắng bệch, thân thể mềm nhũn, cần phải dựa vào Lộ Dã mới có thể đi lại.
"Tiểu thư, đừng nản lòng, các chị em Nữ doanh biết người còn sống, nhất định sẽ rất vui mừng."
"Ta nói cho người biết, cho dù mạnh như Nhất Trượng Thanh, thân nhân cũng chết rất nhiều..."
Hắn nói xong lời này liền muốn tát cho mình một bạt tai, có ai an ủi người khác như vậy.
Phan Phù Dung cười thảm một tiếng, nhẹ giọng nói:
"Mã quan, nếu ngươi làm Đại tướng quân, sẽ vui vẻ sao?"
"Truyện chỉ là truyện, ta có đức hạnh gì mà làm hoàng đế?"
"Ta thà không làm anh thư Lương Sơn Nhất Trượng Thanh, cũng chỉ hy vọng cha, Thập Thất thúc và các chị em Nữ doanh còn sống."
Nói xong một câu, nàng không mở miệng nữa, Lộ Dã nhìn về phía trước, chỉ cảm thấy tay áo sờn rách của mình, có từng giọt long lanh rơi xuống.
Đưa Phan Phù Dung lên ngựa, một đường hộ tống về phủ, Lộ Dã gần như là nằm rạp trên lưng ngựa, vừa đi vừa thổ huyết về Thiết Cung Phường.
Kết quả nửa đường gặp được Vương Hổ và Trương Tồn Nghĩa đang lo lắng chờ đợi.
Lộ Dã tâm thần căng thẳng buông lỏng, liền ngất đi.
Ngày hôm sau.
Ngoài phòng tiếng hoan hô vang dội.
Lộ Dã bị đánh thức, mở mắt ra.
"Đại ca, uống nước!"
Trương Tồn Nghĩa và Vương Hổ vẫn luôn ở bên cạnh hắn.
Lộ Dã uống nước, cử động thân thể đều cảm thấy ngũ tạng lục phủ đau đớn, biết mình bị thương không nhẹ.
"Bên ngoài xảy ra chuyện gì, là Thiết Kỵ Đường Châu rút lui rồi sao?"
Vương Hổ cười ha hả.
"Đại ca, huynh nói sai rồi, hôm qua Sấm Phá Thiên trên tường thành xé sống thủ lĩnh công thành của Thiết Kỵ Đường Châu, Thiết Kỵ Đường Châu liền nhổ trại đi rồi."
Lộ Dã đầy đầu nghi hoặc.
"Vậy hiện tại bên ngoài sao lại có tiếng hoan hô?"
"Đại ca, chờ chút, ta đi hỏi thăm..."
Một lát sau, Vương Hổ hưng phấn chạy vào.
"Đại ca, quan binh Đông Tắc Phủ cũng rút lui rồi, không, nói chính xác là tan rã rồi."
"Kỵ binh chia thành hơn mười tốp bỏ lại đại trận bỏ chạy, bộ tốt chạy khắp nơi."
"Đúng rồi, đứng trên tường thành còn có thể nghe thấy tiếng khóc của bọn chúng, dưới lá cờ 'Soái', viên đại quan kia và mấy tướng lĩnh đều bị người của mình vây công, chém đầu, ném xác xuống nơi hoang dã, bị người ta giẫm đạp đến không ra hình thù, huynh nói xem có kỳ lạ không?"
"Quan binh sao lại tự đánh lẫn nhau rồi?"
Đăng bởi | datntt |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |