Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoang Đường

Phiên bản Dịch · 1932 chữ

Chương 58: Hoang Đường

Dịch: Đạt Nguyễn

---

Trong đầu Lộ Dã nảy ra một ý nghĩ hoang đường, không thể nào…

Chẳng lẽ Đông Tắc Phủ có biến?

Chuyện này quá mức vô lý.

Tuy rằng Thiết Kỵ Đường Châu đã lui, nhưng hôm qua công thành, Sấm Phá Thiên ở Đông thành đã bị buộc phải mang theo thân vệ ra trận, có thể thấy tình thế khẩn cấp thảm thiết đến mức nào.

Mấy mặt tường thành khác cũng không khá hơn.

Bốn nhà phản vương trong thành Hắc Sơn có thể nói là tổn thất thảm trọng.

Cho dù thiếu Thiết Kỵ Đường Châu, quân Đông Tắc Phủ không công hạ được thành, cũng có thể thong dong rút lui, sao lại đột nhiên tan vỡ?

Hơn nữa, còn có rất nhiều quan binh làm loạn, chém cả thủ lĩnh thậm chí quan lại của mình, hoàn toàn không hợp logic.

Hắn và Vương Hổ, Trương Tồn Nghĩa ba thợ da (thợ da ở đây ý nói những người không chuyên, kém cỏi) bàn mưu một phen, vẫn không nghĩ ra, thế là Lộ Dã sai người hầu gọi Phạm Bất Trung tới, để lão đồng sinh này tham mưu.

Phạm Bất Trung vuốt râu, đi vòng vòng trong phòng, nghĩ một hồi lâu, đột nhiên vỗ tay.

"Lão gia, tiểu nhân nghĩ thông rồi."

"Nhất định là Đông Tắc Phủ xảy ra chuyện!"

Lộ Dã trong lòng thầm nhủ, ta cũng nghĩ đến rồi, gật đầu, đưa cho đối phương ánh mắt cổ vũ tiếp tục nói.

Phạm Bất Trung hai mắt sáng quắc, suy đoán:

"Tiểu nhân đoán, Thiết Kỵ Đường Châu kia công thành một ngày, thương vong thảm trọng, ngay cả một cọng lông cũng không vớt vát được, sao có thể bỏ qua?"

"Vả lại phủ tôn Đông Tắc kia cũng không nỡ bỏ tiền ra, hoặc là căn bản trong kho không có tiền, nếu không sao lại hứa hẹn để Thiết Kỵ Đường Châu tự mình lấy vàng bạc gái gú trong thành Hắc Sơn?"

"Hiện tại đánh một ngày khổ chiến, Thiết Kỵ Đường Châu chết không ít người, nhưng một lạng bạc cũng không thấy, liền chọc giận đám người này."

"Hôm qua ngoài mặt rút lui, kỳ thật đi đường vòng, đánh úp Đông Tắc Phủ, cướp sạch... không biết có tàn sát sạch sẽ không?"

"Nếu không, quân Đông Tắc Phủ dù không phá được thành cũng có thể rút lui, vạn lần không thể tạc doanh (binh lính hoảng loạn, bỏ chạy) a..."

Trương Tồn Nghĩa và Vương Hổ há hốc mồm.

Thầm nghĩ đại ca thu nhận lão già này, tuổi cao lẫn thẩn rồi, nhìn xem nói năng lung tung gì kìa.

Quan binh sao có thể đánh quan binh, đó là người một nhà, càng không nói đến quan binh tàn sát cả thành, quá mức rùng rợn.

"Mấy ngày này đừng cho lão già này ăn no! Trước tiên bỏ đói hắn mấy bữa," Vương Hổ ra ngoài liền phân phó người hầu, "Tránh cho hắn có sức lực liền suy nghĩ lung tung."

"Nhị lão gia yên tâm, buổi tối sẽ cho hắn uống chút nước cháo loãng."

Giờ cơm tối.

Trên bàn bày mấy cái bánh bao bột trắng, còn có mấy miếng thịt, một bình rượu, một đĩa đậu đen.

Phạm Bất Trung và tiểu tôn tử Phạm Bất Cử của ông ta ăn như phong quyển tàn vân (gió cuốn mây tan), khí thôn như hổ (ăn hùng hổ như hổ).

Lộ Dã, Vương Hổ và Trương Tồn Nghĩa ngây ngốc ngồi phía trên nhìn hai người kia ăn cơm, ba người vẫn là vẻ mặt khiếp sợ.

Không phải kinh ngạc trước tướng ăn như quỷ chết đói của hai ông cháu Phạm Bất Trung, mà là kinh ngạc Phạm lão đầu lại nói trúng.

Hôm nay quân Đông Tắc Phủ vừa tan vỡ không lâu.

Sấm Phá Thiên liền ra lệnh cho thám báo, dòng dây thừng xuống thành, sau đó bắt mấy tên lính phủ quân bỏ trốn, không còn ý chí chiến đấu.

Từ miệng bọn chúng có được tin tức kinh người.

Đối phương khóc lóc thảm thiết, vừa kể lại toàn bộ đầu đuôi câu chuyện từ đầu đến cuối.

Nói Thiết Kỵ Đường Châu hôm qua kỵ binh xuống ngựa, leo lên tường tác chiến, kết quả ở bốn mặt tường thành đều gặp phải đinh cứng (vật cản, chướng ngại khó nhằn).

Đồng Bì Võ Phu, tiểu Võ Đồ chết rất nhiều, tinh nhuệ kỵ binh chết hai đội, thương tật cũng có hai đội.

Viên tổng binh kia không muốn thủ hạ thương vong quá nặng, lại không nhìn thấy hy vọng công phá thành cướp bạc, liền chuẩn bị rút quân, dù sao hắn là khách quân, đến hỗ trợ, lại không có công văn của binh bộ ước thúc.

Lúc này, Tổng binh đại nhân của Thiết Kỵ Đường Châu vẫn là một người có quy củ, trận này đánh thua lỗ, hắn tự mình nhận, cùng lắm thì đổi chỗ khác, đánh quân lưu dân, cướp lại.

Dù sao hắn đã thu của tri phủ mấy vạn lượng bạc, đánh một ngày cũng coi như xong.

Lúc này hắn nghĩ đến chính là rút lui, dừng tổn thất kịp thời.

Nào biết Tri phủ đại nhân Đông Tắc không chịu, nói nhà mình có mười vạn lượng bạc, mời Tổng binh đại nhân đánh thêm một trận cuối cùng, bất kể thành hay bại, mười vạn lượng bạc trắng này đều sẽ hai tay dâng lên.

Tổng binh tức đến mức mũi vẹo, ta đã chết nhiều thủ hạ như vậy, ngươi còn bắt ta đánh?

Lúc đó hai bên liền nói cứng, suýt chút nữa rút đao.

Sau đó vẫn là Tri phủ đại nhân đem bạc tăng lên hai mươi vạn lượng, Tổng binh đại nhân của Thiết Kỵ Đường Châu mới quyết định làm một vụ mua bán cuối cùng.

Vì thế hắn đem kỵ binh còn lại tấn công ba mặt tường thành rút về, quyết định tấn công tường thành trước mặt —— Tổng binh đại nhân quan sát, trên mặt tường thành này chém giết kịch liệt, ngay cả nữ binh cũng xông ra, chắc hẳn nhân lực đã đến cực hạn.

Chắc hẳn đây chính là nơi phòng thủ yếu nhất của cả tòa thành.

Vì thế một Cương Cốt Võ Sư dẫn đội, mấy trăm kỵ binh dồn toàn lực vào Đông tường, kết quả phía sau chính là Sấm Phá Thiên tay không xé xác người sống, làm cho sĩ khí Thiết Kỵ Đường Châu công thành tan vỡ.

Tổng binh đại nhân lập tức quyết định rút quân.

Không phải là hắn đánh không lại, mà là không cần thiết phải đổ quá nhiều tâm huyết vào chiến trường không liên quan đến mình.

Chết một Cương Cốt Võ Sư, Tri phủ cũng không thể nói hắn không tận tâm.

Kết quả hai mươi vạn lượng tiền liều mạng này, Tri phủ ấp a ấp úng cũng không đưa ra, nói là để ở Đông Tắc Phủ, bạc không mang theo quân, ngày sau tự khắc đóng hòm đưa đến đại doanh Thiết Kỵ Đường Châu.

Tổng binh Thiết Kỵ Đường Châu tức giận rút đao chém đứt cái bàn trước mặt Tri phủ, nhổ trại rời đi.

Tri phủ bên cạnh, sư gia vỗ mông ngựa (nịnh nọt) —— một tên võ phu thô bỉ, còn muốn chiếm tiện nghi của lão gia? Vào những năm thái bình, gặp lão gia, võ tướng này phải quỳ...

Ai ngờ tối hôm đó, Thiết Kỵ Đường Châu vốn đã rút quân, đã phát huy đầy đủ sở trường hành quân tốc độ cao của kỵ binh, đi đường vòng đánh úp Đông Tắc Phủ phòng bị trống rỗng, trong một đêm đốt giết cướp bóc vô số.

Gần như đem Đông Tắc Phủ dùng đao quét qua một lần, lại phóng một mồi lửa lớn, lúc này mới nghênh ngang rời đi...

Càng tức giận hơn là, đám người này đánh cờ xí của Sấm Phá Thiên đang bị chặn trong huyện Hắc Sơn, trên mặt còn che khăn, nhưng giọng nói, áo giáp, ngựa và binh khí không thể làm giả.

Sấm Đại Vương người ngồi trong huyện, công từ trên trời rơi xuống, "vân" (từ xa, từ trên mạng) cướp phá Đông Tắc Phủ, tạo ra vô biên sát kiếp...

Vẫn là hôm nay có sĩ thân may mắn trốn thoát được chạy tới đại doanh khóc lóc cầu cứu viện binh, tin tức này mới truyền ra.

Trong quân doanh lập tức xảy ra doanh khiếu (doanh trại hỗn loạn), tướng sĩ vừa nghe nói ổ của mình bị đoạt, cha mẹ người thân sống chết không rõ,哪裡 nǎ lǐ: đâu còn, làm gì còn còn tâm tư chiến đấu, lũ lượt bỏ chạy.

Lại có thủ lĩnh ngày thường không được lòng người bị đâm sau lưng, còn có mấy tướng lĩnh biết nhà mình bị diệt môn, ác hướng đảm biên sinh (nảy sinh ý định ác độc), dứt khoát giết Tri phủ, tụ tập chúng đi làm thảo khấu.

Đây chính là nguồn gốc của cảnh hỗn loạn dưới thành hôm nay.

"Lão gia..." Phạm Bất Trung miệng nhét đầy thịt, phồng má nói, "Ta đánh giá cao Thiết Kỵ Đường Châu rồi."

"Bọn chúng danh là quan binh, thực ra là phiên trấn, nghe tuyên không nghe điều, hoàng đế có tiền liền sai khiến được, không có tiền, mời thần tiên đến cũng vô dụng."

"Ta cho rằng bọn chúng ít nhất có thể chiến đấu ba ngày, kết quả không có bạc, ngay cả chiến đấu một ngày cũng khó."

"Những người này vì bạc, trong mắt bọn chúng, sợ là quan binh, Đông Tắc Phủ, lưu khấu, Hắc Sơn huyện đều giống nhau, đã Hắc Sơn huyện cướp không được bạc, đi cướp Đông Tắc Phủ cũng như nhau."

Lộ Dã hỏi:

"Bọn chúng làm như vậy, không sợ triều đình truy cứu sao?"

Phạm Bất Trung lắc đầu nói:

"Tiểu nhân ngẫm nghĩ, thật đúng là không sợ."

"Người ta không có quang minh chính đại giương cờ tạo phản, dùng vẫn là cờ xí của Sấm Đại Vương."

"Triều đình cũng đang cần dùng Thiết Kỵ Đường Châu tiễu phỉ, vốn dĩ vàng bạc lương thảo cung cấp không đủ, còn phải dỗ dành người ta?"

"Thành đã phá, người chết không thể sống lại, nếu truy cứu gắt gao, bức phản Thiết Kỵ Đường Châu, so với lưu tặc nghiêm trọng hơn nhiều."

"Triều đình sẽ tính toán cái này, phỏng chừng cũng chỉ là quở trách, trấn an, lại thêm chỉnh túc quân kỷ, nếu Tổng binh kia hiểu chuyện, lại đưa chút bạc lên, nói không chừng còn được thăng quan."

Lộ Dã thở dài một hơi.

Trong thời loạn này, chuyện yêu ma quỷ quái thật nhiều.

Cái gì yêu ma quỷ quái đều chạy ra, đúng là sống lâu mới thấy!

Cũng không biết Sấm Đại Vương đối mặt với công lao từ trên trời rơi xuống, ứng phó thế nào?

Trong huyện nha.

Sấm Phá Thiên vỗ bàn, sắc mặt âm trầm nói:

"Truyền quân lệnh của ta, người bị thương toàn bộ lưu lại do Nữ doanh quản lý."

"Những người khác, chỉ cần cầm được đao, theo ta đi chiếm phủ thành, nửa canh giờ sau xuất phát..."

Bạn đang đọc Lưu Dân Tu Tiên Lộ (Bản Dịch) của Bôi Tửu Chi Yên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi datntt
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.