Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồ Thống Lĩnh

Phiên bản Dịch · 1947 chữ

Chương 62: Hồ Thống Lĩnh

Dịch: Đạt Nguyễn

---

Trên con đường đất hoang vu, một đội nhân mã đang chậm rãi di chuyển.

Đi đầu là mấy con ngựa cao to, phía sau là xe do người và súc vật kéo, trên xe chất đầy binh khí, lương thảo, còn có một số người già yếu, phụ nữ, trẻ em và thương binh ngồi trên đó.

Hai bên xe là mấy chục binh lính đi bộ, cầm binh khí, mặc áo giáp, bảo vệ xung quanh, cuối cùng là mấy kỵ binh đi đoạn hậu.

Xa xa, thành Hắc Sơn đã trở nên mờ nhạt trong tầm mắt, hòa vào bầu trời xám xịt.

Phan Phù Dung cưỡi ngựa quay đầu nhìn về phía huyện thành, sau đó “phỉ” một cái thật mạnh.

“Tên Xạ Tháp Thiên lão tặc, ta thề có ngày phải lấy mạng chó của hắn!”

Bên cạnh, Lộ Dã tiếp lời:

“Tiểu thư, đừng vội, Nhất Trượng Thanh còn chém được Sắc Quỷ Vương Anh cơ mà. Loại cặn bã này, sớm muộn cũng phải chết dưới đao của tiểu thư!”

Phan Phù Dung lúc này mới nguôi giận, vui vẻ trở lại.

“Tốt, Kỵ Mã Nhân (người trông ngựa), ngươi vừa rồi trung thành hộ chủ, thưởng cho ngươi cái gì đây nhỉ? Để ta nghĩ xem…”

Đoàn người này chính là tàn quân nữ doanh của Sấm Phá Thiên rời khỏi huyện Hắc Sơn.

Nhận được đồ đạc do ba nhà đại vương tặng, Lộ Dã chủ trương, việc không thể chậm trễ, vẫn là nhanh chóng rời đi thì hơn.

Thật sự là tình nghĩa huynh đệ giữa mấy nhà đại vương chỉ là giả tạo, lúc cần thì là huynh đệ, lúc không cần liền đâm huynh đệ hai đao.

Ai biết sau khi Sấm Phá Thiên thống nhất phủ thành, có nổi điên nghĩ đến trong huyện thành còn có mấy nhà huynh đệ có thể thôn tính, rồi đem quân tấn công hay không?

Đến lúc đó, những người này không ai có thể chạy thoát.

Vì vậy, nhân lúc ba vị phản vương còn kiêng dè thế lực của Sấm Phá Thiên, nhanh chóng chuồn thôi.

Thế là mọi người vội vàng khởi hành, may mà đồ đạc trước đó đã thu dọn xong, không hề làm chậm trễ hành trình, mọi người đao ra khỏi vỏ, cung lên dây, một đường cảnh giác rời khỏi thành Hắc Sơn, dốc sức chạy.

Cho đến khi bộ binh chạy đến thở không ra hơi, lại xác định phía sau không có truy binh, lúc này mới từ từ đi chậm lại.

“Tiểu thư,” Hồng tỷ ở bên cạnh dặn dò, “đợi khi gặp Sấm Phá Thiên, tiểu thư phải nhẫn nhịn, ngàn vạn lần đừng làm càn, chúng ta bây giờ còn cần tấm da hổ này.”

Phan Phù Dung nhíu mày: “Ta biết rồi Hồng tỷ, ngươi cứ yên tâm, ta hiểu rõ tình thế.”

Bây giờ chính là tình huống như vậy, rời khỏi Sấm Phá Thiên, đội ngũ nhỏ của Phan Phù Dung rất khó sinh tồn, cho nên vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt, nhẫn nhịn chờ thời.

Mặc dù Phan Phù Dung rất không cam tâm, cũng đành chịu.

Đợi đến khi màn đêm buông xuống, đoàn người mới đến được phủ thành.

Bởi vì trước đó đã phái người đưa tin đến phủ thành, ngoài cổng lớn, người đưa tin đang đợi, bên cạnh còn có một người hầu áo xanh.

Người hầu kia thấy Phan Phù Dung liền dập đầu.

“Tiểu thư, Đại vương vừa bình định thành, quân vụ bận rộn, nói là ngày mai sẽ gặp ngài, mời ngài và thuộc hạ đi theo tiểu nhân, Đại vương đã cho người sắp xếp doanh trại cho mọi người.”

Mọi người liền đi theo người hầu vào thành.

Lộ Dã mượn ánh trăng quan sát.

Trước kia hắn và Vương Hổ chạy đến Đông Tắc Phủ, muốn vào hào môn thế gia làm nô bộc, kết quả gặp phải quan phủ bày kế, đem lưu dân giết sạch.

Lộ Dã và Vương Hổ may mắn thoát được một mạng, hắn còn gặp được Phan Phù Dung ở đây, còn được chứng kiến một vị Dị Nhân từ xa, nhận ra rằng thế giới này chưa chắc chỉ có con đường võ đạo siêu phàm.

Bây giờ hắn lại trở thành một thành viên của “lưu khấu” tiến vào thành, hào môn mà ngày đó hắn muốn nương nhờ e rằng cũng không chống nổi hai đợt càn quét của Thiết Kỵ Đường Châu và Sấm Phá Thiên, thật là thế sự khó lường, khá là châm biếm.

Phủ thành quy mô lớn hơn huyện Hắc Sơn nhiều, tường thành cực cao, bên trong có hệ thống phòng ngự hoàn thiện, bên ngoài còn có hào nước rộng.

Nếu không phải tên Tri Phủ kia chơi trò mượn binh dẹp loạn làm hỏng việc, chỉ dựa vào nhân mã của Sấm Phá Thiên, cho dù là thời kỳ toàn thịnh, cộng thêm ba lộ phản vương khác, cũng đừng hòng công phá thành trì.

Nhưng bây giờ, Sấm đại vương đã trở thành chủ nhân của một thành, ẩn ẩn có tư thế một bước lên trời.

Vào thành, khắp nơi có thể thấy tàn tích của những công trình bị đốt cháy, trên những viên đá xanh trên đường phố còn có vết máu khô đọng lại, đi qua mấy khu phố, bên ngoài xây tường, trên gạch tường còn có vết đao chém búa bổ, rất nhiều thi thể bị kéo ra từ bên trong.

Đây hẳn là những thế gia hào môn chống lại Sấm Phá Thiên bị công phá, đã một ngày trôi qua, vẫn chưa dọn dẹp sạch sẽ, có thể thấy được lúc đó chém giết thảm thiết đến mức nào.

Lộ Dã chú ý thấy trên đường phố có quân lưu dân tuần tra đi qua, mặc áo giáp của quan binh, chỉ là trên cánh tay buộc một dải vải đỏ để phân biệt địch ta, xem ra, Sấm Phá Thiên dùng một nước cờ mạo hiểm chiếm phủ thành, lập nên danh hiệu, cực kỳ chấn động lòng người.

Không ít quan binh tan rã đến đầu quân, thực lực nhanh chóng bành trướng, đây cũng là lý do tại sao hắn mang một đám ô hợp vào thành, cuối cùng lại có thể thắng trong cuộc chiến giằng co, quét sạch thế gia.

Bởi vì quân của Sấm đại vương càng đánh càng đông, càng đánh càng mạnh, mở rộng binh lực không phải thế gia nào có thể so sánh được.

Mọi người đánh giá tòa thành xa lạ, đi theo người hầu kia rẽ trái rẽ phải trong những con phố như bàn cờ, cuối cùng đến bên ngoài một khu kiến trúc chiếm diện tích cực lớn.

Những bức tường của tòa kiến trúc này cao và cửa sổ nhỏ, cổng chính là một cổng vòm, nhưng phía trên lại có lỗ châu mai và lỗ bắn tên, hai bên tường có vọng lâu cao.

Trên cổng chính treo một tấm biển lớn, trên đó viết hai chữ sơn son thiếp vàng “Tề Phủ”, chỉ là bên cạnh hai chữ lớn này còn có mấy lỗ tên.

Nhìn là biết phủ đệ của thế gia nào đó, bây giờ lại bị quân Sấm chiếm giữ.

Người hầu nói: “Đây là phủ đệ của Tề gia, một đại gia tộc trong thành, sau khi Đại vương tiến vào thành, Tề gia ngầm liên hệ với quan binh và thế gia, dám chống lại nghĩa quân, cho nên đại quân thu hồi phủ đệ của hắn.”

Vương Hổ tò mò hỏi: “Vậy người nhà họ Tề ban đầu trong phủ này đi đâu rồi?”

Người hầu nịnh nọt đáp: “Bẩm lão gia, nam đinh Tề gia hầu như đều chết trong tay nghĩa quân, ồ, còn có một tên công tử bột ngày thường thích nuôi mãnh thú, lúc nghĩa quân đến tiếp quản phủ đệ, hắn lại dám thả chó cắn người…”

“Chọc giận Hồ thống lĩnh, thống lĩnh ra lệnh nhốt tên công tử bột này và đàn chó săn của hắn vào một cái lồng, bỏ đói bảy tám ngày, tên công tử bột kia đã bị chính chó săn của mình ăn sạch…”

“Chậc chậc chậc, thủ đoạn thật tàn nhẫn…” Lộ Dã cảm thán một tiếng, “Hử, Hồ thống lĩnh là ai?”

Người hầu cười làm lành.

“Đương nhiên là Hồ thống lĩnh của nữ doanh, Hồ thống lĩnh vốn là đại tướng trong quan phủ, sau khi Đại vương tiến vào thành, hắn bỏ tối theo sáng…”

“Cái gì?” Phan Phù Dung nhíu mày, “Bản tiểu thư đích thân đảm nhiệm thống lĩnh nữ doanh, ở đâu lại xuất hiện một Hồ thống lĩnh?”

Người hầu mặt lộ vẻ khó xử.

“Chuyện này tiểu nhân không thể biết được.”

Mọi người trong lòng đều cảm thấy không ổn, Sấm Phá Thiên đây là muốn đào tận gốc rễ của tiểu thư sao?

Đi theo người hầu đến trước cổng lớn của Tề phủ, hai tên lính gác đứng như cọc gỗ ở cổng.

Mọi người đang định vào cửa, hai người kia liền gác ngang trường thương ngăn cản.

“Đứng lại, đây là nơi đóng quân của nữ doanh, người ngoài không được phép tự tiện xông vào!”

Hồng tỷ tức đến bật cười.

“Các ngươi có biết các ngươi đang cản ai không?”

“Đây là tiểu thư nhà ta, chủ nhân của nữ doanh Phan tiểu thư, từ Hắc Sơn huyện trở về, muốn về doanh nghỉ ngơi, các ngươi mau tránh ra.”

Hai tên lính gác nhìn nhau, cười ha ha.

“Hoang đường, thống lĩnh nữ doanh của chúng ta là Hồ đại nhân, ai thèm biết Phan tiểu thư gì chứ?”

“Nếu các ngươi nói là người của nữ doanh chúng ta, muốn vào doanh cũng được, lấy yêu bài ra đây.”

“Hoặc là có quân lệnh, lệnh tiễn của Sấm đại vương cũng được.”

Mọi người nhíu mày nhìn người hầu áo xanh.

Người hầu kia sợ hãi xua tay.

“Các vị lão gia, tiểu nhân chỉ là người chạy việc dưới trướng quân sư, quân sư chỉ dặn dò một câu, nói là Sấm đại vương sắp xếp, không có quân lệnh, lệnh tiễn gì cả.”

Phan Phù Dung và những người khác trong lòng trầm xuống, sao lại trùng hợp như vậy?

Sấm Phá Thiên đây là muốn thị uy với bọn họ sao?

Chủ nhân của nữ doanh lại không thể vào nữ doanh, chẳng phải là hư danh rồi sao?

Hai tên lính gác nghe vậy, càng thêm to gan, một tên tiến lên nước bọt văng tung tóe, hai mắt sáng quắc, cầm thương uy hiếp.

“Không có yêu bài, cũng không có lệnh tiễn, hay lắm, chẳng lẽ các ngươi là tàn dư của quan binh… A…”

Bốp!

Lộ Dã ném yêu bài ra, đánh rụng hết răng của hắn.

“Chó chết, mở to mắt chó ra mà xem, đây là cái gì?”

Tên lính kia miệng đầy máu, nhặt yêu bài lên xem, lập tức hét lớn.

“Đây không phải là yêu bài của nữ doanh chúng ta, yêu bài của Hồ thống lĩnh phát không phải như thế này… Bọn chúng là gian tế…”

Tên còn lại đã sớm thổi còi trúc.

Trong cổng dường như đã sớm chuẩn bị, một đám binh lính cầm đao thương vây quanh một nam tử mặt nhọn mặc áo giáp sắt đi ra.

Bạn đang đọc Lưu Dân Tu Tiên Lộ (Bản Dịch) của Bôi Tửu Chi Yên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi datntt
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.