Khuyếch Trương
Chương 65: Khuếch Trương
Dịch: Đạt Nguyễn
---
Buổi tối hôm đó, Phan Phù Dung mang đến một chiếc áo giáp nửa thân màu xám xịt tìm Lộ Dã.
“Nè, cho ngươi…”
Lộ Dã ngơ ngác nhận lấy, chỉ cảm thấy hai tay chùng xuống, chiếc áo giáp nhìn không có gì đặc biệt, sờ vào có chút dày này, không ngờ lại nặng đến cả trăm cân, cầm vào thấy lạnh buốt, không biết là dùng kim loại gì rèn thành.
Trên áo giáp màu đen có những đốm bạc nhạt, nhìn qua có vẻ bất phàm, nhìn kỹ lại, trên áo giáp này lại có một vết hằn nắm đấm mờ nhạt ngay trước ngực.
Vết hằn này có chút mơ hồ, Lộ Dã cẩn thận phân biệt, có thể miễn cưỡng nhìn thấy lỗ chân lông, khớp xương và nếp gấp da trên dấu nắm đấm này.
Chẳng lẽ chiếc áo giáp nặng trịch này lại là hàng mã sao?
Hắn lén dùng chân khí, bóp mạnh.
Xấu hổ —— áo giáp vẫn bất động, không hề hấn gì.
Lộ Dã mặt không đổi sắc, giấu tay ra sau lưng, vung vẩy.
“Tiểu thư, đây là vật gì?”
Phan Phù Dung thản nhiên nói.
“Ồ, cũng không phải thứ gì quan trọng.”
“Đây là chiếc áo giáp sao băng mà cha ta năm xưa mặc, không biết ông ấy cướp được từ đâu, nghe nói là dùng bí pháp trộn lẫn thần thiết từ ngoài vũ trụ mà rèn thành.”
“Phòng ngự, tàm tạm, có thể chống đỡ được một đòn toàn lực của võ sư Cương Cốt.”
Lộ Dã hít một hơi khí lạnh, có thể chống đỡ được công kích của võ sư Cương Cốt, đây chính là bảo giáp.
“Quá quý giá, đây là bảo giáp của lão Đại vương, tiểu thư tự dùng đi, tiểu nhân không dám mặc.”
Phan Phù Dung trừng mắt.
“Cho ngươi mặc thì mặc đi, lằng nhằng cái gì?”
“Cái áo giáp này tuy tốt, nhưng cũng không phải tốt lắm, cha ta chính là mặc nó, bị Đại Võ Sư Thiết Trạng đấm một quyền, chết ngay tại trận, có nó thì như hổ thêm cánh, nhưng không thể bảo đảm ngươi bất tử.”
Lộ Dã: “…”
Tiểu thư, người không cần nói thẳng như vậy.
Phan Phù Dung dùng tay vuốt ve thân trên, kiêu ngạo nói.
“Ta cũng muốn mặc chiếc áo giáp này, nhưng nó xấu quá.”
“Cố gắng mặc vào, cũng không thoải mái, cọ đến khó chịu, cho ngươi đấy, hời cho ngươi rồi.”
Lộ Dã nhìn đường cong đầy đặn của tiểu thư, hiểu ngay trong giây lát.
Tiểu thư là người trọng vẻ bề ngoài, lại thêm bản thân phát triển tốt, nên không coi trọng chiếc áo giáp này.
Phan Phù Dung thở dài.
“Lần trước trên tường thành đánh hăng quá!”
“Hồng tỷ liền canh chừng ta rất kỹ, sau này sợ là cũng không có cơ hội xung trận nữa.”
“Nhất Trượng Thanh ngày ngày chém giết sắc quỷ,” nàng ta cười trêu, “vậy thì bảo giáp này nên cho đại tướng quân xung phong hãm trận rồi.”
Lộ Dã tâm trạng vui vẻ, cười nói.
“Tiểu thư, đã như vậy, tiểu nhân xin nhận.”
Đây chẳng phải là áo giáp người chết từng mặc sao, Lộ Dã trong lòng hoàn toàn không thấy gánh nặng, lúc mới xuyên qua, quần áo người chết hắn còn mặc, còn kiêng kị cái này sao?
Đừng thấy Phan Phù Dung nói nhẹ nhàng bâng quơ, bảo giáp này chính là một cái mạng.
Lên chiến trường, bên ngoài khoác áo giáp sắt, bên trong mặc bảo giáp, chẳng phải sẽ biến thành xe tăng bọc thép hình người sao?
Chỉ cần nhớ kỹ một điều, nhất định phải tránh xa Đại Võ Sư Thiết Trạng.
Hôm qua thua tiểu thư một lần, liền đổi được một bộ bảo giáp, làm “bao cát” (người cho người ta đánh) này cũng quá đáng giá.
Phan Phù Dung thấy Lộ Dã nhận áo giáp, gật gật đầu, định rời đi.
“Trong nhà ngài còn bảo bối gì, xin hãy ban cho tiểu nhân…” Lộ Dã lại chặn đường nàng, cười nói, “hay là, ta lại cùng ngài đến bãi diễn võ luyện tập một phen?”
Phan Phù Dung đảo mắt, hừ lạnh một tiếng.
“Hừ, ngươi muốn lừa ta một trận đòn rồi bắt ta móc đồ ra?”
“Hết rồi, hết rồi, địa chủ còn không có lương thực dư thừa, huống chi là tiểu thư sa cơ lỡ vận như ta…”
“Cái áo giáp này ngươi phải mặc cho cẩn thận, không biết chừng lúc nào phải ra trận đấy, nghe nói tuần phủ tỉnh thành đã phái đại quân đến chinh phạt, không chừng ngươi phải ra trận đấy.”
“Còn nữa, ngươi cũng quá cung kính rồi, đừng suốt ngày tiểu nhân, tiểu nhân, ngươi là đại tướng quân của ta, là huynh đệ của ta!”
Lộ Dã khóe miệng giật giật.
“Tiểu đệ tuân mệnh…”
Mấy ngày sau.
Lời nói như thần của Phan Phù Dung đã ứng nghiệm.
Ngoài phủ thành, tiếng chém giết vang trời, đá tảng do máy bắn đá ném xuống rầm rầm, khiến mặt đất rung chuyển, trên đường phố, từng đợt binh lính, người hầu nối đuôi nhau lên tường thành.
Cảnh tượng này so với trận phòng thủ Hắc Sơn huyện ngày đó, lớn hơn không biết bao nhiêu lần.
Trong nữ doanh, mọi người đều là những tay lão luyện đã từng trải.
Chuẩn bị tốt ngựa, la, xe kéo, lương thảo, trên xe chất đầy bao bị.
Nam nữ già trẻ đều mặc áo ngắn, bên trong phồng lên, nhét đầy lương khô, tùy thời chuẩn bị phụng mệnh Sấm đại vương đi chặn tường thành hoặc bỏ chạy khi tình hình không ổn.
Mấy sân rộng thênh thang, đông nghịt binh lính đang thao luyện.
Vương Hổ phụ trách đội bộ binh (tiếu), Trương Tồn Nghĩa huấn luyện đội kỵ binh (tiếu), tiếng hò hét chém giết vang dội, vô cùng náo nhiệt.
Sấm Phá Thiên đã hứa cho Phan Phù Dung bổ sung binh lính, binh khí, ngựa và la.
Những ngày này, nàng ta đã chọn đủ nhân lực từ đám nô bộc thế gia.
Những nô bộc này tố chất đều cực tốt, hầu như đều đã học võ, trong đó thậm chí có hơn mười tiểu võ đồ có thể đảm nhận vai trò nòng cốt.
Dù sao muốn làm tay sai cho thế gia cũng phải cạnh tranh, phải biết đọc sách, uống rượu, học võ, cưỡi ngựa, đánh bộ, thậm chí phải học cách trèo lên giường của thiếu gia.
Đám người này tố chất tốt hơn nhiều so với đám người hầu ở Hắc Sơn huyện trước kia, không thể so với tinh nhuệ của lão doanh mã binh, nhưng chỉ cần được rèn luyện trên chiến trường vài lần, liền có thể thành thục.
Giáp, binh khí đầy đủ, nhân lực sung túc, ngựa, la cũng không thiếu.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, mặc kệ bên ngoài tường thành chém giết thảm thiết đến mức nào, Sấm Phá Thiên lại không hề điều động nhân mã của nữ doanh, nữ doanh chỉ được phân công làm một số việc lặt vặt.
Ví dụ như tuần tra trong thành, đề phòng gian tế của quan binh quấy phá, v.v.
“Người chú này của ta lại tốt bụng như vậy sao?” Phan Phù Dung đứng trên vọng lâu cao nhất của Tề phủ, nhìn ra xa, từ đây có thể nhìn rõ bốn mặt tường thành ở phía xa.
Chỉ thấy trên tường thành, công phòng kịch liệt, thỉnh thoảng lại có những người nhỏ như kiến rơi xuống từ trên lầu.
Nhìn từ xa, máu tươi chảy xuống dưới bức tường thành màu xám, nhuộm đỏ cả nửa bức tường.
Từng đội nhân mã được điều lên tường thành, sau đó trong guồng quay thịt nát máu rơi khốc liệt, bị đánh cho tàn tạ, đội ngũ hao hụt nghiêm trọng rút khỏi tường thành, lại một đội nhân mã khác được điều lên.
“Tiểu thư,” Lộ Dã cân nhắc từng câu từng chữ nói, “có lẽ, trận đại chiến này chúng ta không cần phải ra trận.”
“Sấm Phá Thiên đã lập nên danh hiệu, đều nguyện ý cho chúng ta bổ sung hai đội kỵ binh, bộ binh, vậy bản bộ binh lính của hắn phải khuếch trương đến mức nào?”
“Bây giờ, không cần dựa vào nữ doanh, hắn cũng đủ điều động nhân lực để giữ thành.”
“Cho dù có chút khó khăn, hắn cũng sẽ không dùng nữ doanh, dù sao, nếu ngài lại lập công, hắn rốt cuộc là thưởng hay không thưởng đây?”
“Không thưởng chính là bất công, thưởng rồi thực lực của ngài khuếch đại, hắn trong lòng khó chịu, cứ để nữ doanh ở một bên như vậy, chỉ cần hắn liên tục đánh thắng, ảnh hưởng của lão Đại vương và nữ doanh sẽ ngày càng nhỏ…”
Phan Phù Dung nghiến răng không cam tâm, nghĩ một lát, nghĩ đến những lão tỷ muội của nữ doanh gần như toàn quân bị diệt ở Hắc Sơn huyện, thân thể thẳng tắp của nàng hơi cúi xuống, thở phào nhẹ nhõm.
“Haiz, như vậy cũng tốt, ít nhất các ngươi không cần phải ra trận.”
“Ta vốn dĩ không tranh nổi, cái gì mà Nhất Trượng Thanh, đều là si tâm vọng tưởng.”
“Kỵ Mã Nhân, sau này đừng kể chuyện Nhất Trượng Thanh nữa, ta mệt rồi, nghỉ ngơi trước đây.”
Hồng tỷ đi theo Phan Phù Dung xuống vọng lâu.
Lộ Dã trong lòng thở dài, Sấm Phá Thiên võ đạo cao cường, có thực lực, có thủ đoạn, có dã tâm cũng dám đánh cược, chỉ cần vượt qua mấy cửa ải trước mắt, lập tức sẽ hóa rồng.
Nữ doanh, đã không còn được hắn coi trọng nữa rồi.
Đáng tiếc, cường giả như vậy, lại bởi vì vấn đề chọn phe, là địch nhân của mình.
Hắn không quên cái chết của Tần Thông, tin rằng Sấm Phá Thiên cũng sẽ không quên.
Xuống vọng lâu, Lộ Dã trở về phòng tiếp tục vận hành Diêm Vương đạo công pháp, vạn sự đều hư ảo, chỉ có bản thân cường đại mới là thật.
Mười mấy ngày sau.
Trải qua chém giết thảm thiết, Sấm Phá Thiên đánh lui quan binh tỉnh thành đến chinh phạt, lại thu hoạch một đợt nhân vọng lớn.
Không chỉ liên tục có mấy nhánh nghĩa quân đến gia nhập, xung quanh trong vòng trăm dặm cũng có rất nhiều hào cường chiếm giữ trại tự bảo vệ mình đến nương nhờ.
Đội ngũ của Sấm Phá Thiên lại khuếch trương lên rất nhiều.
Phủ đệ của Tề gia mà nữ doanh chiếm giữ bị chia làm hai nửa, một nửa dành cho đội ngũ mới gia nhập.
Phan Phù Dung lười đi tìm Sấm Phá Thiên lý luận, mặc kệ.
Nhưng Lộ Dã lại dặn dò Vương Hổ và Trương Tồn Nghĩa, huấn luyện nghiêm ngặt hai đội (tiếu) thuộc hạ.
Sấm Phá Thiên hiện tại thế lớn, nhưng ai biết được cơn gió nào thổi tới liền thất bại, vẫn phải chuẩn bị sẵn sàng bỏ chạy.
Vài ngày sau.
Ngoài Đông Tắc Phủ lại xuất hiện mấy nhánh tàn binh.
Từng người một, mũ giáp xiêu vẹo, chậm rãi bước đi, phía trước lại có ba người cưỡi ngựa dẫn đầu, một người mặc hoàng bào rách lỗ chỗ, dung mạo xấu xí, tay dài quá gối, một người đầu trọc lóc, cơ bắp cuồn cuộn, tay cầm ngược thiền trượng, còn có một người đàn bà mặt vàng, dãi dầu sương gió.
Đăng bởi | datntt |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |