Tỷ Võ Chiêu Thân
Chương 66: Tỷ Võ Chiêu Thân
Dịch: Đạt Nguyễn
---
Đó chính là ba vị đại vương của Hắc Sơn huyện, Xạ Tháp Thiên, Mãng Kim Cương và Tào nương tử, phía sau bọn họ mỗi người đều dẫn theo ba bốn mươi kỵ binh, mặt mày ủ rũ.
Hóa ra, sau khi không thể đánh hạ phủ thành Đông Tắc, tiêu binh của tuần phủ đại nhân trên đường rút lui đã đến Hắc Sơn huyện trút giận, chỉ một trận đã phá thành. Ba vị phản vương thấy tình hình không ổn, bỏ lại bộ binh, dẫn theo kỵ binh bỏ chạy.
Chỉ là kỵ binh của phủ tiêu cũng truy đuổi rất gắt, bọn họ ném hết số bạc tích lũy được, lại chết hơn phân nửa kỵ binh, gần như trở thành tư lệnh không quân (hết lính).
Bốn phía đều là đường cùng, có kỵ binh của phủ tiêu tuần tra, bất đắc dĩ, ba người bọn họ chỉ có thể đến nương nhờ Sấm Phá Thiên.
“Mẹ kiếp, thật không cam tâm, để Sấm Phá Thiên chê cười chúng ta!” Xạ Tháp Thiên nhổ nước bọt xuống đất.
“Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, Phật gia ta coi như là đi khất thực vậy…” Mãng Kim Cương sờ sờ cái đầu trọc lóc, thản nhiên nói.
“Hai vị, đừng có gồng nữa.” Tào nương tử sờ sờ khuôn mặt thô ráp, sau một trận chém giết, máu và bụi đất dính đầy mặt nàng ta, đâu còn thấy được vẻ quyến rũ như xưa?
“Chúng ta đều thảm hại đến mức này rồi, cúi đầu trước Sấm đại vương cũng không có gì.”
“Dù sao cũng là lão huynh đệ cùng khởi sự, hắn ta cũng không thể giết chúng ta, quy củ cũ của nghĩa quân chúng ta, ai sa cơ lỡ vận, đều phải trợ giúp tiền lương, binh mã.”
“Lúc đầu lão Sấm thất bại, Sấm Phá Thiên chẳng phải cũng nhờ chúng ta giúp đỡ mới có thể Đông Sơn tái khởi sao?”
“Hơn nữa Sấm đại vương đang trên đà thắng thế, dù có đầu quân dưới trướng hắn, chúng ta cũng có thể được một phen giàu sang.”
Xạ Tháp Thiên và Mãng Kim Cương khinh bỉ liếc nhìn Tào nương tử, thầm nghĩ, ngươi, con hồ ly tinh lẳng lơ này, cái cúi đầu của ngươi và cái cúi đầu của chúng ta có giống nhau sao?
Bọn họ tiến vào thành, thấy binh lính qua lại áo giáp sáng choang, sát khí đằng đằng, đi qua quân doanh, hơn nghìn kỵ binh đang phi nước đại huấn luyện.
Ba người im lặng không nói, biết rằng Sấm Phá Thiên giờ đây đã thành khí hậu, đều hối hận ngày đó lẽ ra nên nghe lời tên này cùng đi tấn công phủ thành Đông Tắc, cũng sẽ không thảm hại đến mức này.
Rất nhanh, bọn họ đã được triệu đến phủ nha, gặp Sấm Phá Thiên đang ngồi trên cao.
Lần này, ngay cả Xạ Tháp Thiên vốn không phục Sấm Phá Thiên cũng phải cúi đầu, gọi một tiếng Sấm đại ca.
Sấm Phá Thiên cười ha hả, đỡ ba người dậy, nói mấy câu khách sáo.
Tào nương tử trước khi vào phủ đã cố ý rửa mặt, ném cho Sấm Phá Thiên một ánh mắt quyến rũ, nói:
“Sấm đại ca, công lao, uy danh của ngài hiển hách, tiểu muội tâm phục khẩu phục, mặt dày xin ngài một chức vụ, sau này ngài muốn sai bảo gì cũng được.”
“Thật ra tiểu muội không chỉ dùng đao giết người rất giỏi, mà dao thái rau, kéo cắt vải cũng dùng rất tốt, việc trong phòng the cũng tinh thông mọi thứ…”
Mãng Kim Cương và Xạ Tháp Thiên lập tức sa sầm mặt.
Con hồ ly tinh lẳng lơ này quả nhiên không đáng tin, người ta còn chưa nói gì, nàng ta đã nằm thẳng xuống rồi, còn là dạng chữ đại (大 - dang rộng tay chân)!
Sấm Phá Thiên cười ha hả, không để ý đến sự tán tỉnh của Tào nương tử.
“Tào nương tử, ngươi yên tâm, mọi người đều thuộc nghĩa quân, sau này sẽ không phân biệt ngươi ta, ta có một miếng cơm cũng sẽ không để mọi người thiếu ăn.”
“Các ngươi thấy thế nào?” Hắn quét mắt nhìn Mãng Kim Cương và Xạ Tháp Thiên.
Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.
Cái gì gọi là không phân biệt ngươi ta?
Đều bị ngươi nuốt vào bụng, đương nhiên là không phân biệt ngươi ta rồi.
Mãng Kim Cương chú ý thấy, hai bên vách tường đại sảnh, không biết từ lúc nào đã có thêm nhiều tiếng hít thở, còn có tiếng kim loại va chạm rất khẽ.
Sấm Phá Thiên này lại không giữ quy củ, muốn dùng vũ lực.
Trên cái đầu trọc sáng bóng của hắn lập tức đổ mồ hôi, nghiến răng, giọng khàn đặc nói:
“Tiểu đệ không có ý kiến, sau này Sấm đại ca chỉ cần ra lệnh một tiếng, dù là núi đao biển lửa, tuyệt đối không chối từ.”
“Cho dù bảo ta đi làm đạo sĩ, tiểu đệ mà nhíu mày một cái cũng không phải là hảo hán…”
Áp lực đột nhiên chuyển sang Xạ Tháp Thiên, hắn ta mặt mày ủ rũ, trong lòng mắng hai người kia không có cốt khí.
“Tiểu đệ…”
Sấm Phá Thiên đột nhiên giơ tay ngăn lại.
“Xạ huynh đệ, ta nghe nói, ngươi rất quan tâm đến chuyện hôn nhân của cháu gái ta?”
Xạ Tháp Thiên mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lắp bắp nói:
“Đại ca, đó đều là hiểu lầm… hiểu lầm…”
Sấm Phá Thiên cười ha hả.
“Xạ huynh đệ, nếu ngươi đã quan tâm đến chuyện hôn nhân của cháu gái ta như vậy, ta giao cho ngươi một việc.”
Hắn đứng dậy, chắp tay sau lưng nói:
“Gần đây, các lộ anh hùng hào kiệt đến đầu quân cho bản vương, trong đó có rất nhiều thanh niên tài tuấn.”
“Vừa hay chúng ta đánh bại quan binh, không bằng song hỷ lâm môn, chiêu mộ phò mã cho cháu gái ta!”
“Chiêu mộ được phò mã, chúng ta sẽ điểm binh mã, đi tấn công tỉnh thành kia thử xem sao.”
“Chúng ta là những kẻ liếm máu trên lưỡi đao, không chơi mấy trò hư ảo, cứ làm một cuộc tỷ võ chiêu thân, ngươi hãy làm sứ giả chiêu thân, lo liệu tốt chuyện này, sau này lại nói…”
Xạ Tháp Thiên mặt lúc xanh lúc trắng, cuối cùng nghiến răng cúi đầu tạ ơn.
Trong lòng mắng Sấm Phá Thiên tổ tông mười tám đời, tấn công tỉnh thành?
Ngươi cũng dám nghĩ, tấn công không chết ngươi cái đồ vương bát đản!
Hắn làm sứ giả chiêu thân này chính là một trò cười.
Phan Phù Dung hận hắn không cần phải nói, phò mã chiêu mộ được cũng sẽ không có hảo cảm với hắn, thêm vào đó chắc chắn sẽ có người đem chuyện hắn năm xưa ở Hắc Sơn huyện bức bách Phan Phù Dung ra rêu rao, danh tiếng của hắn sẽ thối hoắc.
Sau này, còn phải xem tâm trạng của Sấm Phá Thiên thế nào, được trọng dụng thì còn có thể cầm quân, không được trọng dụng thì chỉ có thể làm một kẻ nhàn rỗi.
Muốn trở mặt, nhưng binh lính ẩn nấp sau hai bên vách tường không phải để trưng bày, trong đại sảnh này, Sấm Phá Thiên là Cương Cốt võ sư đại thành, Tào nương tử và Mãng Kim Cương cũng không kém cạnh bao nhiêu.
Cho dù mình có thể mở đường máu thoát ra, nhưng trong thành còn có nhiều binh lính như vậy!
Mẹ kiếp, cái thiệt thòi này lão tử nhận, sau này đừng rơi vào tay lão tử!
---
Trong nữ doanh, Lộ Dã sắc mặt âm trầm nhìn Vương Hổ và Trương Tồn Nghĩa.
Trương Tồn Nghĩa cúi đầu, Vương Hổ lại thản nhiên ngẩng đầu, miệng lẩm bẩm.
“Đại ca, tà công này đại ca có thể luyện, sao chúng ta lại không thể luyện?”
“Chúng ta lúc đầu đã thề, phải sống chết có nhau, phúc họa cùng hưởng.”
“Ta đã hiểu, Đồng Bì võ phu trong quân này, cũng không phải là nhân vật lợi hại gì.”
“Dù sao chúng ta mạnh lên, còn có thể giúp được đại ca…”
Lộ Dã giận dữ.
“Câm miệng!”
Dưới Ngư Long Đồ, tuổi thọ của Vương Hổ và Trương Tồn Nghĩa được hiển thị.
Hai người vốn đều có tuổi thọ khoảng tám mươi, bây giờ lại ít đi mấy năm, chắc hẳn là do mấy ngày nay hai người lén lút luyện công.
Còn về nguồn gốc công pháp.
Chắc chắn là lấy được từ chỗ Lý Quang Thạch, lão già này cũng nhẫn tâm, lại để cho truyền nhân duy nhất của mình luyện môn công pháp này.
“Các ngươi không biết… Ta đã biết tại sao môn công pháp này lại khiến người ta chết bất đắc kỳ tử khi còn tráng niên.”
Lộ Dã giấu chuyện về thần thông của Ngư Long Đồ, đây là bí mật lớn nhất của hắn, quá mức khó tin, hắn từ từ nói ra “suy đoán” của mình về việc môn công pháp này tiêu hao tuổi thọ.
“Môn công pháp này tuy nhanh, nhưng lại là tà pháp tổn hại tính mạng, luyện càng nhanh chết càng nhanh, nhân lúc các ngươi mới bắt đầu, sau này đừng luyện nữa.”
Vương Hổ và Trương Tồn Nghĩa kinh hãi.
“Đại ca,” Vương Hổ chớp mắt xua tay, “không luyện nữa, không luyện nữa, ta còn chưa có con nối dõi cho Vương gia.”
Trương Tồn Nghĩa trầm giọng nói:
“Tâm nguyện của sư phụ là phát dương quang đại Thiết Cung Phường, ta là đại sư huynh, chấn hưng sư môn là trách nhiệm không thể chối từ, công pháp này ta cũng không luyện nữa.”
Lộ Dã thấy hai người rất nhanh chóng tỏ thái độ, liền xua tay bảo bọn họ lui xuống.
Thấy hai người rời đi, hắn khẽ động tâm tư, mấy bước đuổi theo đến bên cửa sổ, tập trung lắng nghe.
“Lão Tam, thật sự không luyện nữa sao?”
“Luyện, phải luyện, đại ca không sợ chết, chúng ta sợ gì, cùng lắm thì chúng ta lén lút luyện…”
“Hắc hắc, ta cũng nghĩ như vậy.”
Lộ Dã giận dữ, phá cửa sổ xông ra, một chọi hai, đánh cho hai người đầu sưng vù, cuối cùng đạt được thỏa thuận, chỉ cho phép hai người luyện đến Cương Cốt võ sư cảnh, liền phải dừng lại.
Mười năm tuổi thọ, hai người này vẫn có thể tiêu hao được.
Thả hai tên đệ đệ ngỗ nghịch đi, Hồng tỷ mặt mày lo lắng đến, nói tiểu thư có việc tìm hắn.
Lộ Dã đầu óc mơ hồ, thấy Hồng tỷ có vẻ rất gấp, vội vàng đi theo.
Trong phòng.
Phan Phù Dung mặt mày ủ rũ, đôi lông mày thanh tú nhíu chặt lại, trong mắt dường như có ánh nước.
Dáng vẻ này của Phan Phù Dung, Lộ Dã chỉ thấy một lần duy nhất vào ngày đó, dưới chân tường thành khi nữ doanh gần như bị diệt sạch.
“Tiểu thư…” Hắn thi lễ trước, “tiểu nhân đến rồi, không biết có gì phân phó?”
“Kỵ Mã Nhân, ngồi đi…” Phan Phù Dung thở dài, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, “ngươi ngồi trước đi.”
Lộ Dã ngồi xuống.
Phan Phù Dung đẩy một cuốn sách trên bàn về phía trước, thở dài nói:
“Kỵ Mã Nhân, đây là chút gia sản cuối cùng của tiểu thư sa cơ lỡ vận này, cũng là di vật của cha ta.”
“Ngươi cất kỹ.”
Lộ Dã cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên cuốn sách này viết ba chữ to như rồng bay phượng múa —— Nhiên Huyết Công.
“Tiểu thư, đây là ý gì?” Lộ Dã nhíu mày, tà công có một môn Diêm Vương đạo là đủ rồi, thêm một môn nữa hắn sợ là không có phúc hưởng thụ.
Mấy ngày nay hắn cũng không cho tiểu thư làm “bao cát” (người cho người ta đánh) mà, sao tiểu thư lại chủ động thưởng “vàng” (đồ tốt) thế này?
Để ý đến mình rồi sao?
Không thể nào, tiểu thư rõ ràng là người trọng vẻ bề ngoài.
“Kỵ Mã Nhân,” Phan Phù Dung vẫy tay cho Hồng tỷ lui xuống, mới thở dài nói, “vừa rồi có tin truyền đến, Sấm đại vương muốn cho ta tỷ võ chiêu thân, tìm phò mã vào ngày mai!”
“Ta muốn phản kháng, nhưng huynh đệ tỷ muội trong doanh này chính là điểm yếu của ta.”
“Nền tảng của ta chỉ còn lại Hồng tỷ và hai ba lão tỷ muội, các nàng ấy muốn theo ta cả đời, chết cũng phải chết cùng nhau.”
“Nhưng ba huynh đệ các ngươi khác, mang theo đội nhân mã (tiếu) của ngươi rời đi, hôm nay ra khỏi thành, ta đã mở sẵn giấy thông hành.”
Nàng nhìn chằm chằm vào Lộ Dã, vô cùng nghiêm túc nói:
“Sau này các ngươi rời khỏi ta, chỉ có thể dựa vào chính mình.”
“Ta cũng không thể che mưa chắn gió cho các ngươi nữa.”
“Môn công pháp này là chuẩn bị cho ngươi, cũng là một môn tà công, dùng để đột phá cảnh giới, liều mạng với người ta khi lâm trận, thêm một phần cơ hội sống sót, biết đâu có thể sống qua thời loạn thế này.”
“Cái môn công pháp Diêm Vương đạo gì đó của ngươi đừng luyện nữa, luyện nữa là mất mạng đấy.”
“Có một đội nhân mã này bảo vệ, ra khỏi thành, ra khỏi tỉnh đi đầu quân cho một phản vương nào đó cũng được, làm quan binh cũng được, tùy các ngươi.”
“Biết đâu, sau này ngươi thật sự trở thành đại tướng quân.”
Lộ Dã kinh ngạc.
Sấm Phá Thiên, lão hồ ly kia, Phan Phù Dung đến phủ thành nương nhờ cũng không được yên ổn.
Hóa ra là đào hố ở đây, lại muốn cho tiểu thư tỷ võ chiêu thân!
Đăng bởi | datntt |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |