Thêm Bữa
Chương 7: Thêm Bữa
Dịch: Đạt Nguyễn
---
Môi Vương Hổ run rẩy, vội vàng phân trần, kể rõ lai lịch của mình.
Lộ Dã sợ giọng ngoại tỉnh của hắn càng khiến đối phương nghi ngờ, cũng vội vàng lên tiếng giúp đỡ.
Chỉ là hắn chú ý tới, Tôn đầu nhi kia căn bản không để tâm nghe hai người nói gì, vẻ mặt như mèo vờn chuột, khóe miệng nở nụ cười lạnh lẽo.
Lộ Dã trong lòng hiểu rõ, cảm thấy tuyệt vọng.
Đây đúng là tai bay vạ gió, cái tên Tôn đầu nhi này căn bản không quan tâm bọn họ có phải là đồng đảng của lưu tặc hay không, thậm chí trong lòng đối phương còn rõ ràng hai người vô tội.
Nhưng Tôn đầu nhi chỉ cần tùy tiện bắt hai lưu dân xung quanh về báo cáo kết quả.
Hai người bọn họ chẳng phải chính là miếng mồi ngon dâng tới miệng sao?
Thậm chí, nếu sợ hai người khai không khớp, có thể trực tiếp chặt đầu bọn họ báo công, cứ nói rằng bọn họ chống cự quyết liệt không thu tay kịp, lẽ nào cấp trên còn có thể hỏi người chết để chứng thực sao?
Xuyên qua đến đây mới có một đêm, ăn hai bữa cháo loãng trộn đất, cứ thế mà chết sao?
Lộ Dã tràn đầy không cam lòng, có được thần thông, nhưng căn bản không có cơ hội thi triển đã bị giết chết, thật uất ức!
Trương nhị ca bên cạnh đưa tay ngăn cản, hắn liếc nhìn Lộ Dã và Vương Hổ một cái, cười nói.
"Đầu nhi, hai tên lưu dân này gầy đến mức da bọc xương rồi, chặt đầu mang về huyện tôn đại nhân cũng sẽ không tin đâu."
Hắn chỉ vào thi thể của hai người Ma Tử trên mặt đất.
"Nhà nào có thám tử lưu tặc lại thảm hại đến mức này? Còn phải nấu thịt người ăn?"
"Trong quân lưu tặc, cho dù là kẻ hầu hạ, cũng ít nhiều có thể kiếm được chút gì đó lót dạ."
"Chi bằng chờ đợi, không biết chừng các huynh đệ sẽ có thu hoạch ở xung quanh, thế nào?"
Tôn đầu nhi trên mặt lộ ra vẻ do dự, nhíu mày nói.
"Chỉ sợ trên đường cũng không có lưu dân khỏe mạnh nào, chi bằng chém đầu hai người bọn họ trước lấy lệ..."
Hắn nói đến một nửa, bên ngoài phá miếu đột nhiên vang lên tiếng sáo, chính là tiếng động do cung binh đồng hành bắn tên tạo ra.
Hai người nhìn nhau, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
"Có động tĩnh!"
"Thật sự có tặc nhân đến tiếp ứng."
"Mau đi!"
Bọn họ xoay người rời đi, bước chân cuốn theo một cơn gió nhẹ trong miếu.
Trương nhị ca đi ra khỏi cửa miếu, quay đầu nhìn Lộ Dã và Vương Hổ một cái, khẽ thở dài, rồi rời đi!
Bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa lộc cộc, rất nhanh, tiếng vó ngựa nhỏ dần, dần dần không thể nghe thấy, cuối cùng chỉ còn lại tiếng gió thổi ào ào.
Lộ Dã và Vương Hổ nhìn nhau, hai người gần như đồng thời ngã phịch xuống đất, mồ hôi ướt đẫm như tắm.
Quá nguy hiểm!
Nếu không phải võ quan Trương nhị ca tốt bụng ngăn cản.
Nếu không phải vừa rồi trên không trung vang lên một tiếng sáo.
Hai người hiện tại nói không chừng đã đầu lìa khỏi cổ rồi!
Tên võ quan Tôn đầu nhi kia quá hung tàn!
Hoặc là nói, quan binh bây giờ đều hung tàn như vậy!
Hắn rõ ràng biết Lộ Dã hai người không phải là bộ hạ của lưu tặc Sấm Phá Thiên, nhưng lại không thèm để ý giết dân lành lấy công!
"Tôn đầu nhi" muốn chặt đầu hai người bọn họ mang về báo cáo, để sổ công lao đẹp hơn.
"Trương nhị ca" ở bên cạnh có ý ngăn cản, nhưng cũng chỉ có thể lấy cớ hai người gầy trơ xương, không giống dáng vẻ của lưu tặc hung hãn!
Thời loạn này còn để cho người ta sống không!
Hai người thở hổn hển trên mặt đất, một lúc lâu sau, bọn họ mới khôi phục sức lực, bò dậy, nhìn nhau không nói gì.
Vương Hổ vừa định mở miệng nói chuyện.
Liền nghe thấy bên ngoài phá miếu vang lên tiếng vó ngựa, còn kèm theo tiếng kêu thảm thiết của người.
Hai người sợ hãi lại vội vàng nằm xuống, cẩn thận quan sát từ lỗ hổng trên bức tường đổ nát.
Chỉ thấy Tôn đầu nhi một đám người cưỡi ngựa đi ngang qua con đường đất trước phá miếu, hắn ngẩng cao đầu ưỡn ngực thúc ngựa vung roi đi đầu, vẻ mặt đắc ý.
Dưới cổ con ngựa hắn cưỡi treo mấy túi vải tròn, đáy túi vải bị nhuộm đỏ thẫm, còn có chất lỏng màu đỏ tươi nhỏ xuống.
Phía sau Trương nhị ca cưỡi ngựa, cùng hắn song song là con la xanh bắt được từ tên lưu tặc bị chém đầu lúc trước.
Trên yên la còn có một lưu dân tráng kiện, bị trói tay chân nằm sấp trên lưng la, đầu chúc xuống đất, mặt đỏ bừng.
Mấy cung binh phía sau thúc ngựa đuổi theo.
Tên cung binh suýt mất mạng lúc trước dùng vải buộc tóc qua loa, cưỡi ngựa ở cuối đội ngũ.
Chỉ thấy phía sau yên ngựa của hắn buộc dây thừng, đầu dây buộc một lưu dân đã ngã xuống đất không đứng dậy nổi, bị ngựa kéo lê.
Quần áo trên người sớm đã bị mài thành mảnh vụn dính trên thân thể đầy máu, trên đường đất đi qua để lại vệt máu dài, đang gào thét chửi rủa.
"Lũ quan binh chó má, chết không yên lành..."
Một đám người đi qua phá miếu không dừng lại, trực tiếp rời đi.
Trên đường đất chỉ còn lại thi thể không đầu bị chặt và con chó săn đã chết, chứng minh bọn họ đã từng đến đây.
Còn có vết máu đứt quãng trên đường đất, chỉ dẫn hướng bọn họ rời đi.
Phù!
Lộ Dã và Vương Hổ gần như đồng thời thở ra một hơi dài.
Sống rồi, cuối cùng cũng sống sót rồi!
Mấy tên sát thần này cuối cùng cũng rời đi.
Lộ Dã đè nén tâm tình kích động, chuyện thảm khốc của thời loạn này hắn đã thấy quá nhiều, dung hợp ký ức của nguyên chủ, năng lực chịu đựng áp lực của hắn so với kiếp trước mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Hắn chỉ vào con đường đất bên ngoài phá miếu.
"Hổ Tử, ngươi có ý tưởng gì không?"
"Đại ca, sư phụ nói đúng, trong quan binh vẫn có người tốt." Vương Hổ lẩm bẩm.
Lộ Dã bị góc nhìn vấn đề của Hổ Tử làm cho cạn lời.
Hắn chỉ tay vào con chó săn đã chết trên đường đất.
"Hổ Tử, ngươi nhìn con chó săn kia, có ý tưởng gì không?"
Mắt Vương Hổ sáng lên.
"Thịt?"
"Đúng rồi!"
Có thịt chó để ăn, hai người ném hai chữ sợ hãi ra sau đầu.
Chết có gì đáng sợ.
Chết đói mới đáng sợ.
Hai người chạy ra khỏi phá miếu, Vương Hổ vác con chó săn lên, Lộ Dã còn nhặt được con dao găm rơi ra từ tên lưu tặc đã chết.
Con dao găm này chỉ dài bằng một bàn tay, chế tạo khá thô sơ, phía trên còn có mấy lỗ nhỏ bằng hạt gạo, thảo nào bị quan binh vứt bỏ.
Hai người vui mừng hớn hở trở lại phá miếu.
"Hổ Tử, đây là ông trời thấy hai huynh đệ chúng ta kết bái, cho hai huynh đệ chúng ta thêm bữa."
"Đại ca nói có lý, lần này nhất định phải ăn no."
Hai người nhóm lửa, lột da xẻ thịt, bận rộn không ngừng.
Mấy canh giờ sau, hai người nằm ườn bụng căng tròn hạnh phúc.
Rõ ràng biết đói lâu ăn quá no có thể chết no, nhưng khi ăn thật sự vĩnh viễn là "miếng tiếp theo sẽ dừng".
Vừa rồi hai huynh đệ suýt thực hiện lời thề "nguyện cùng năm cùng tháng cùng ngày chết".
Ợ mấy cái, trò chuyện vài câu, Lộ Dã kéo chủ đề trở lại võ đạo —— hôm nay trải qua nhiều chuyện, trong đầu hắn chỉ có ý nghĩ luyện võ cường hóa bản thân để sống sót.
"Hổ Tử, Tôn đầu nhi dùng thương hôm nay so với sư phụ ngươi ai mạnh ai yếu?"
Vương Hổ đáp.
"Đại ca, võ quan dùng thương hôm nay so với sư phụ ta vẫn kém hơn một chút, Đồng Bì của hắn chỉ mới luyện đến tiểu thành, màu sắc đồng xanh, sư phụ ta đã luyện đến cảnh giới màu như đồng vàng."
"Nếu lúc nào đó luyện đến da màu như đồng trắng như người bình thường, đây mới là dấu hiệu Đồng Bì đại thành."
"Sư phụ còn nói, ta trời sinh sức mạnh, ngộ tính cũng không tệ, nếu có thể trong ba năm năm bước vào Đồng Bì Võ Phu cảnh, lại thêm mười năm khổ luyện đại thành, sau này nói không chừng còn có cơ hội tấn công Cương Cốt Võ Sư cảnh."
"Còn Cương Cốt Võ Sư cảnh trở lên còn có Thiết Tạng Đại Võ Sư, Ngân Tủy Tông Sư," trong mắt Vương Hổ lộ ra vẻ quang mang vô hạn, "Nghe nói sau Tông Sư còn có con đường, tiếc rằng cảnh giới đó, ngay cả sư phụ ta cũng không rõ ràng."
"Ta nếu có thể nhìn thấy Tông Sư ra tay một lần, dù bảo ta đi chết ta cũng không có gì oán hận."
Lộ Dã trong lòng thêm cho Vương Hổ một câu đánh giá sau ngốc nghếch chất phác —— Võ Điên (cuồng võ).
Hắn có ý dẫn dắt muốn thăm dò thêm tin tức về võ đạo, tiếc rằng sư phụ của Vương Hổ cũng chỉ là một Võ Tú Tài.
Vương Hổ chỉ là một đệ tử ngoại môn nộp tiền, không tính là thân truyền, vì vậy rất nhanh đã đem hết kiến thức của mình ra, lật đi lật lại cũng không còn gì.
Ngược lại hắn vỗ ngực đảm bảo, đợi sau này hai huynh đệ ăn no khôi phục thể lực, sẽ đem võ nghệ học được từ sư môn truyền lại.
Lộ Dã cười gật đầu đáp lại, trong lòng khẽ động, trong đầu hiện lên Ngư Long Đồ.
"Lộ Dã, 17 tuổi.
Căn cốt —— Trung nhân chi tư (tư chất bậc trung), tư chất bình thường.
Trạng thái —— Hư nhược vừa.
Tuổi thọ: 17/49.
Khí huyết —— 20/100."
Đăng bởi | datntt |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 7 |