Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cả nhà cùng xỉu

Tiểu thuyết gốc · 1300 chữ

Sau khi hoàn hồn lại , Khương ngôn dắt tay mỹ nhi chạy đi thật nhanh

" Chạy nhanh thôi em , không là bị bắt lẫn đấy "

" Khoan...đã "

Tần thục nhiên muốn níu hai người lại nhưng không kịp

{ Hai đứa trẻ này bị làm sao vậy , mà nhìn mặt đứa lớn sao mình cảm thấy quen mặt thật , rất giống với... với ai nhỉ ? }

{ Có chuyện gì vậy tại sao mình lại... }

Đột nhiên Tần thục nhiên hai mắt tối sầm và ngả xuống nền đất

Ở phòng ngủ của tần thục nhiên , xung quanh nàng là bốn người , cha nàng tần ngạn lâm , hai con nha hoàn Tôn Điềm Điềm và Hồ Nương và một vị đại phu trẻ tuổi

" Đại phu con gái ta làm sao rồi ? "

" Hồi bẩm tần lão gia , tiểu thư chắc hẳn phải gặp chuyện gì rất sốc nên mới hoảng sợ ngất xỉu như vậy "

" Hoảng sợ , là ai làm cho con... "

Chưa kịp dứt câu lão tần cũng ngả xuống ngất xỉu

" Lão gia ! "

Đang muốn đi đỡ lão gia nhà mình thì cả hai cùng lúc ngất xỉu theo

Đại phu

" Tôi năm nay ba mươi tuổi với tuổi nghề hai mươi năm mà chưa thấy trường hợp nào như vậy , thật là một cái nhà kỳ lạ , đến xỉu cũng phải xỉu chung ? "

Khương phủ

" Phu quân ta nhớ ra Tần thục nhiên là ai rồi , thì ra người đó chính là bạn học cũ của thiếp "

" Bạn học cũ ! , vậy nàng biết tại sao tần thục nhiên lại muốn hãm hại nhà chúng ta hay không vậy ? "

" Cái này thì thiếp cũng không biết , thiếp chỉ biết tần thục nhiên là con gái của tần ngạn lâm , em gái của Lệ Phi , quý phi Tần Kiều Ân , năm thiếp mười tuổi cùng nàng ta học chung rồi trở thành bạn thân thiết với nhau nhưng sau này rời khỏi trường thì không còn liên lạc gì nữa , suýt nữa thì thiếp đã quên mất sự tồn tại của nàng ta , thiếp nhớ nàng ta rất hiền lành , tốt bụng nhưng tại sao bây giờ lại thay đổi lớn tới như vậy "

" Con người rất dễ thay đổi , không có gì là chắc chắn được , bây giờ nàng trở thành mục tiêu của ả nên chúng ta phải nên đề phòng ả ta , nàng nên ít ra ngoài thì hơn , phu quân đã phái người đi canh chừng tần phủ rồi , nàng cứ an tâm trị độc , tất cả đã có phu quân lo hết "

Khương Bách cầm tay nàng ta , ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn vợ mình , vừa lúc thì Khương ngôn quay về Khương phủ , cũng thấy màn tình tứ của cha mẹ mình

" Mỹ nhi nhìn cha mẹ ta thật hạnh phúc , ta với mỹ nhi sau này cũng như vậy nhá "

" Hả ? , tiểu thư ... người nói gì vậy ! ! ! "

Mỹ nhi vẫn còn nhỏ đâu có hiểu tình yêu là gì , huống chi đây là thời cổ đại thì tình yêu đồng giới lại càng không hiểu , nhìn gương mặt ngây thơ hồn nhiên của mỹ nhi làm nàng không chịu nổi mà hôn lên môi em ấy một cái , làm cả hai má em ửng đỏ , sau khi hôn xong , mỹ nhi tức giận nhìn tiểu thư nhà mình vì hôn mà không chịu báo trước

" Tiểu thư... Chị làm gì vậy , chị thật quá đáng , quá đáng lắm luôn á "

" Quá đáng , hắc hắc hắc ! "

" Ta sẽ còn quá đáng thêm nữa "

Nàng liềm ôm lấy mỹ nhi trong lòng rồi liếm vành tai nàng ấy

" ... "

" Buông ra ... Buông em ra "

Mỹ nhi dùng cả sức lực thanh xuân của mình cuối cùng cũng không thể làm được gì mà để mặc tiểu thư “ cưng chiều ”

" Xong chưa ? "

" Mỹ nhi ngoan để chị yêu tiếp cơ nào "

Hai người làm khoảng chừng mười phút thì xong

" Xong rồi , chúng ta về phòng "

" Hứ ! "

" Em không muốn nhìn mặt tiểu thư nữa "

Nói rồi mỹ nhi quay mặt chạy đi thật nhanh , còn nàng thì gãi gãi cánh mũi chả hiểu chuyện gì

Sau khi về phòng , nàng nằm trên giường êm của mình , bỗng bảo ngọc xuất hiện

" Chà chà , tiểu thư thật nhìn không ra người cũng có một bộ mặt dâm tiện như vậy "

" Hứ , ai dâm tiện , ta chỉ là ân cần chăm sóc nha hoàn của ta mà thôi "

" Ừ , tiểu thư nói gì cũng phải hết "

Nàng liếc xéo bảo ngọc , trong lòng lại là sự xấu hổ đang dâng trào

" Này bảo ngọc , cậu bao nhiêu tuổi vậy ? "

Ở với nhau thời gian ngắn , nàng cũng rất tò mò về đứa trẻ tên bảo ngọc này và cả cái hệ thống mà nàng đang mang , rốt cuộc cả hai từ đâu đến , lý do chọn nàng là gì

" Tiểu thư ta mới mười vạn tuổi thôi ! "

" What ! , mười vạn tuổi , tức là sống được mười vạn năm rồi "

" Có gì lạ đâu ! "

" Rất là lạ luôn lẫn đó bảo ngọc , mười vạn tuổi không ai có thể sống thọ như vậy hết cả , ở thế giới cũ của ta người sống thọ nhất cũng chỉ hơn một trăm tuổi mà thôi , bảo ngọc rốt cuộc nàng là ai , và cả hệ thống này là gì ? "

" Thông tin Hệ thống là bảo mật , tiểu thư không có quyền truy vấn , còn ta là ai , đơn giản ta là ta thôi , tiểu thư không cần biết nhiều "

" Nói như không nói "

Nàng lấy chè trái cây trên bàn rồi ngồi xuống ăn không thèm để ý nàng ta nữa , chè này là lúc nãy mẫu thân nàng tự nấu rồi sai người đem tới , vị chè thanh ngọt mát mẻ làm cho nàng ăn không dứt muỗng , bỗng dưng có tiếng ồn ào bên ngoài làm nàng chú ý , vừa hay nàng cũng ăn xong liền chạy nhanh ra khỏi phòng hóng hớt , bảo ngọc biến về trong không gian hệ thống , tại Lí Mộng Uyển , nơi ở của Khương ngôn , nàng đi được vài bước chân thì thấy bốn người đang đi tới chỗ nàng , người nào người nấy cũng cười tươi nhìn nàng , trông thái độ thật là thân thiện

" Khương Bình , Khương cảnh duệ , Khương hưng , Khương ngọc nga "

Nàng lẩm bẩm những cái tên này trong miệng

{ Mấy đứa này đến đây làm gì , còn chê ta chưa đủ phiền phức }

Khương cảnh duệ hốt hoảng nói

" Là ai đang nói "

Bất quá cậu ta chả thấy ai đang nói nhưng nhìn biểu cảm những người xung quanh mình thật lạ nha , thật ra đâu chỉ mỗi Khương cảnh duệ nghe được tiếng lòng vừa rồi mà ba người kia cũng thế á .

Bạn đang đọc Mặc Vũ sáng tác bởi Debach
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Debach
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.