Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 582 chữ

Ở Đại Tề, quân hộ bị quản lý rất chặt, một khi đã nhập vào danh sách quân hộ thì khó mà rút tên ra. Mỗi hộ gia đình đều phải có ít nhất một người đàn ông trưởng thành tham gia quân ngũ.

Nhưng chiến tranh thì quá gian khổ, chẳng khác nào đặt mạng sống trên lưỡi dao. Mỗi năm số binh sĩ và quân hộ bỏ trốn đều không ít.

Nhưng nghe nói nhờ có vị tổng binh nghiêm khắc và quyết đoán đang quản lý ở Hạ Châu nên số người bỏ trốn ở đây đã giảm rất nhiều so với các châu lân cận khác.

Vậy nên, khi nguyên chủ đến làng và đồng ý nhập vào danh sách quân hộ để được định cư, mọi người đều rất hoan nghênh. Ngôi nhà cô đang ở hiện tại cũng là của một hộ quân trốn đi để lại.

Với Mẫu Tẩu, việc nguyên chủ có hai đứa con nhỏ chẳng ảnh hưởng gì. Mẫu Tẩu hoan nghênh không điều kiện, bởi Mẫu Tẩu chủ yếu nhắm vào Cẩu Đản. Sau này khi Cẩu Đản trưởng thành cậu sẽ là một lao động khỏe mạnh có thể thay nhà bà ấy thực hiện nghĩa vụ. Thế thì quá tốt còn gì!

Chưa kể, với đứa con trai ngốc của Mẫu Tẩu, liệu sau này có thể sinh con hay không còn là điều chưa chắc chắn.

Những chuyện này, nguyên chủ cũng từng nhận ra. Chỉ là khi đó nguyên chủ không đủ sức để bận tâm đến những chuyện vụn vặt này.

Nhưng Cẩu Đản, một đứa trẻ còn nhỏ như vậy, vốn không thể nhận ra tâm tư của Mẫu Tẩu. Vậy tại sao giờ cậu lại biết?

Cô suy nghĩ một lúc rồi tạm gác chuyện này sang một bên, tiếp tục tìm kiếm nguyên liệu trong bếp.

Cuối cùng cô tìm được một giỏ nhỏ đầy các loại nấm khác nhau. Đây là số nấm mà Cẩu Đản hái được sáng nay nhưng chưa dùng hết.

Có thể thấy kỹ năng sinh tồn ngoài tự nhiên của cậu bé thật sự rất tốt. Cô cẩn thận kiểm tra từng loại nấm, xác nhận rằng chúng đều có thể ăn được.

Ngoài ra, trong một cái chum nước vỡ ở ngoài bếp, còn có hai con cá đang bơi lội tung tăng.

Bên cạnh chum nước, còn có hai củ khoai sọ lấm lem bùn đất.

Dù đồ ăn hơi ít, nhưng cũng đủ dùng.

Cô lập tức xắn tay áo lên, cười tươi nói:

"Nhị Nhi, mẹ sẽ làm món ngon cho con và Cẩu Đản!"

Nghe mẹ nói như vậy Nhị Nhi lại không tỏ ra vui vẻ, gương mặt đầy vẻ muốn nói lại thôi. Mấp máy đôi môi nhỏ:

"Mẹ... Mẹ..."

Nhưng không biết phải nói thế nào.

[Dù sao thì mẹ cũng bảo rằng mẹ vẫn chưa ăn no mà.]

Tuy nhiên, cô đã nhanh nhẹn cầm lấy một con cá đặt lên thớt và lấy con dao đã sứt mẻ nhiều chỗ ở cạnh thớt.

Cô vốn lớn lên trong một gia đình mà cha mẹ ly hôn từ sớm. Sau đó cả hai đều tái hôn và cô cảm thấy mình dường như chẳng hòa nhập được ở bất cứ đâu. Khi lên đại học, cô quyết định ra ngoài thuê nhà sống một mình.

Vì thế về kỹ năng sống cô lúc nào cũng giỏi toàn diện.

Bạn đang đọc Mẹ Tôi Là Thám Tử của Tế Vũ Ngư Nhi Xuất
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lightrain125
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.