Vô Đề
"Nguyện ý! Nguyện ý!" Lục Liễu Trấn ở gần Côn Hư Sơn Mạch. Trong thị trấn lưu truyền không ít truyền thuyết về việc tu luyện và trường sinh. Hầu như mỗi một người trẻ tuổi đều tràn ngập khát vọng đối với sự tình tu chân. Hiện tại cơ hội đã giáng xuống đầu mình, Khâu Đại Chùy đương nhiên nguyện ý.
"Tốt lắm, bây giờ người cứ về nhà làm tốt chuẩn bị. Sáng sớm ngày mai đến dưới gốc cây liễu này chờ, ngày mai bổn chưởng môn sẽ lên đường, mang ngươi trở về núi!"
Sau khi nói với Khâu Đại Chùy xong, Tần Xuyên lại phân phó cho Vương viên ngoại, việc tuyển nhận đệ tử đến đây là kết thúc, để cho dân chúng trong trấn mau tản đi. Tốt xấu cũng tuyển được một đệ tử là Khâu Đại Chùy này, hành trình tới Lục Liễu Trấn cũng xem như không phải là một chuyến trở về tay không.
Hắn vốn cần tìm mấy người tạp dịch mang trở về môn phái, bất quá bây giờ Vương viên ngoại ở đây, Tần Xuyên tất nhiên sẽ không tự mình tìm kiếm.
Sau khi dân chúng trong trấn tản đi hết, hắn nói với Vương viên ngoại: "Vương viên ngoại, bổn chưởng môn lần này xuống núi, còn cần tìm mấy người tạp dịch, dẫn về núi để quản lý tục sự. Ngươi có thể giúp ta giải quyết chuyện này không?"
"Có thể! Có thể!" Vương viên ngoại liên tục nói, "Trong nhà tiểu nhân cũng có mấy tên hạ nhân, chưởng môn lão gia vừa ý ai, thì cứ mang người đó trở về muôn phái."
"Ta sẽ không tự mình đi nhìn. Ông giúp ta chọn ra hai tên tráng đi cần cù và có năng lực, sau đó lại chọn hai nha hoàn tay chân lanh lẹ. Sáng sớm ngày mai, bổn chưởng môn sẽ mang họ đi cùng."
"Vâng, chưởng môn lão gia. Tiểu nhân sẽ đi làm ngay." Vương viên ngoại vội vàng đáp ứng.
"Đúng rồi, còn có một việc. Bổn chưởng môn vừa mới tuyển người, nhưng trong môn phái lại không có đủ trang phục và khí cụ....."
Chưa chờ Tần Xuyên nói xong, Vương viên ngoại liền lập tức nói ra: "Tiểu nhân có một tiệm vải, một tiệm may, tiệm tạp hóa đứng tên mình, chưởng môn lão gia nếu thiếu cái gì, thì ngài cứ lấy đừng."
Tần Xuyên híp mắt cười nhìn Vương viên ngoại, tiếp tục nói: "Như vậy, về phương diện giá tiền, Vương viên ngoại có thể cho một chút ưu đãi hay không a?"
"Có ưu đãi! Có ưu đãi! "Vương viên ngoại nói liền hai câu, nhưng cảm giác tựa hồ không ổn, lại vội vàng sửa lại lời: "Ưu đãi cái gì chứ, những thứ này, tiểu nhân đều tặng cho ngài. Tất cả đều cam tâm tình nguyện!"
Tần Xuyên đối phản ứng của Vương viên ngoại tương đối thoả mãn, vỗ vỗ bờ vai của hắn rồi nói: "Vương viên ngoại, bổn chưởng môn không phải là một người thích ôm hận. Lần tuyển nhận đệ tử này ở Lục Liễu Trấn, ông vừa xuất tiền, lại vừa xuất lực, hơn nữa còn ra người, khổ cực cho ông rồi. Những vấn đề không thoái mái giữa chúng ta trước đây, từ nay về sau liền xóa bỏ."
"Cảm ơn chưởng môn lão gia đã khoan dung độ lượng! Về sau nếu như cần gì, tiểu nhân có thể ra sức, nhất định sẽ không từ chối!" Tuy khuôn mặt Vương viên ngoại đang nở nụ cười, thế nhưng trong lòng lại giống như bị đao cắt. Tất cả đều do chính mình đui mù, đắc tội với người không nên đắc tối. Lần này thật sự là thua thiệt lớn!
Chỉ hy vọng sau khi vị tổ tông trước mắt này rời khỏi, sẽ không bao giờ quay trở lại Lục Liễu Trấn nữa.
Sau khi hoàn tất xong tất cả phân phó, Tần Xuyên đang muốn quay người rời đi, bỗng nhiên nhìn thấy Hằng Nhi đang kéo theo một người khác có dáng nhỏ gầy, mặt mũi đen nhẻm, từ một bên đi tới.
Tới phía trước Tần Xuyên, Hằng Nhi lôi kéo đối phương song song quỳ xuống, một bên vừa dập đầu, một bên vừa cầu khẩn nói: "Chưởng môn, cầu ngài hãy nhận lấy Tử Ngưng a! Tử Ngưng là một người đáng thương, cha mẹ nàng đã bị cừu gia làm hại. Bây giờ nàng không có nơi nương tựa, lưu lạc khắp nơi, chỉ có thể dựa vào việc ăn xin mà sống, mỗi ngày đều bị người khác bắt nạt. Cầu xin chưởng môn cũng dẫn theo Tử Ngưng quay về môn phái. Nàng nói, muốn nàng bất cứ việc gì cũng được!"
Xem ra, nữ hài Tử Ngưng này, chính là cô nhi mà lúc trước Hằng nhi đã kết bạn. Tuy mặt mũi người này lúc này tràn đầy nhem nhuốc, nhưng vẫn có thể nhìn ra đôi lông mày thanh thú, đôi mắt xinh đẹp, ngũ quan mỹ lệ, quả nhiên chính là một nữ hài tử.
Tần Xuyên nói với Hằng Nhi: "Hằng Nhi, ngươi cứ đứng lên đi. Có lời gì, thì để cho nàng tự nói."
Nữ hài gọi là Tử Ngưng kia nghe lời mà Tần Xuyên vừa nói thì sửng sốt một chút. Sau đó cắn chặt môi, dùng sức dập đầu rồi nói: "Chưởng môn, Tử Ngưng xin ngài dẫn theo Tử Ngưng quay về môn phái! Giặt quần áo, nấu cơm, làm việc lặt vặt, cái gì Tử ngưng cũng có thể làm!"
"Cô nương, ngươi cứ đứng lên mà nói." Tần Xuyên nói với Tử Ngưng.
Tử Ngưng cũng không đứng lên, vẫn không ngừng dập đầu như cũ.
Đăng bởi | se7en2407 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 6 |