Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nước dưa hấu (2)

Phiên bản Dịch · 1346 chữ

Một đêm ngon giấc, Viên Châu uống rượu xong phát hiện tối qua mình ngủ rất say, sờ điện thoại lên nhìn, mới 6 giờ 20 phút.

"Xem ra hôm nay có Tiểu long bao nhân súp thịt để ăn rồi." Viên Châu lẩm bẩm một câu rồi ngồi dậy.

Tiện tay vén quần áo của mình lên, một mùi hỗn hợp giữa mùi rượu và mồ hôi xộc thẳng vào mũi, bị chính mùi của mình làm cho khó chịu, Viên Châu lập tức cầm đồ dùng vệ sinh cá nhân đi vào phòng tắm.

Trong phòng tắm, tiếng nước chảy ào ào, Viên Châu phát hiện một tháng gần đây cường độ công việc cao, hiện tại hai bắp tay đã có đường nét rất đẹp, bắp tay to cũng trở nên rắn chắc, dòng nước chảy qua toàn bộ thân thể, mang theo những giọt nước nhỏ li ti, trông gợi cảm hơn trước rất nhiều.

Xét thấy mình đã ba ngày không mở cửa hàng, buổi sáng, Viên Châu cố ý làm 150 xửng bánh bao, trừ mình ăn hết bốn xửng, còn lại 146 xửng.

"Ông chủ Viên, hôm nay chắc chắn sẽ mở cửa rồi nhỉ?" Ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nam.

"Đương nhiên rồi, trên cửa không dán thông báo gì cả, hôm nay mà không mở cửa thì tôi sẽ đập nát cái cửa này." Ô Hải mang theo giọng nói đầy tức giận từ ngoài cửa vọng vào.

"Đúng, phải như vậy, ông chủ Viên quá tùy hứng rồi." Lập tức có người phụ họa.

"Anh Hải, anh nên làm vậy từ sớm mới phải." Khối người đứng ngoài xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.

Lúc này, Viên Châu "xoạch" một tiếng kéo cửa chính ra, nhìn Ô Hải một cái, giọng điệu bình thản nói: "Nếu như cửa bị đập hỏng, chi phí sửa chữa cậu phải chịu, thời gian sửa chữa cần một tuần."

Nói xong, Viên Châu liền đi trở về vị trí của mình, chờ khách vào cửa.

Những người vừa rồi còn hùa theo Ô Hải lập tức làm ra vẻ chúng ta không quen biết, lẳng lặng đi qua bên cạnh Ô Hải.

"Ông chủ Viên, vừa rồi không phải chỉ một mình tôi nói đâu." Ô Hải hơi mất tự nhiên một lúc, sau đó lập tức khôi phục lại vẻ bình thường, còn bắt đầu kể khổ.

"Cậu nhìn tôi thế này xem, ba ngày qua tôi sống khổ sở lắm, lần sau ông chủ Viên cậu không thể im hơi lặng tiếng mà đóng cửa như vậy được." Ô Hải chỉ vào bộ râu lộn xộn của mình, đáng thương nói.

"Tôi có viết thông báo." Giọng điệu của Viên Châu trước sau vẫn bình thản như vậy.

"Nhắc mới nhớ, ông chủ Viên, cậu dán thông báo lên đó từ lúc nào vậy, thần không biết quỷ không hay thế?" Ô Hải nhớ tới chuyện mình trời chưa sáng đã dậy nhìn chằm chằm mà cũng không phát hiện ra Viên Châu làm việc đó.

Viên Châu trả lời bằng cách liếc nhìn Ô Hải một cái, không nói gì.

Ánh mắt này mang theo sự khinh bỉ, ngay cả những người đứng ngoài vây xem cũng nhận ra, Ô Hải bắt đầu chuyển chủ đề: "Sáng nay ông chủ Viên có Tiểu long bao nhân súp thịt không?"

Chỉ tùy tiện hỏi một chút, Ô Hải không ôm kỳ vọng quá lớn, lần này lại nhận được câu trả lời khẳng định: "Ừ, có."

"Tốt quá rồi, ông chủ Viên lương tâm đã trỗi dậy rồi." Ô Hải kích động ngồi xuống, cảm thán một câu.

"Cho tôi một xửng Tiểu long bao nhân súp thịt." Mỗi người đi vào đều gọi món, cho đến khi mười vị trí kín chỗ, những người phía sau tự giác bắt đầu xếp hàng chờ đợi.

"Xì xụp, xì xụp!"

Sau đó, toàn bộ cửa tiệm tràn ngập mùi thơm của Tiểu long bao nhân súp thịt, cùng với tiếng húp nước canh, còn có tiếng hít hà vì bị bỏng.

Người xếp hàng phía sau càng ngày càng đông, người ăn xong tự giác nhường cho người tiếp theo, ở tiệm của Viên Châu, việc ghép bàn là chuyện thường tình, mặc dù chỉ có một cái bàn.

Một tiếng rưỡi sau, hơn một trăm xửng bánh bao đã được bán hết, mọi người đang mải mê thưởng thức bánh bao mà không hề phát hiện ra sự thay đổi trong thực đơn.

Mãi đến trưa, Ngũ Châu mới là người đầu tiên phát hiện ra, đã một tuần rồi Ngũ Châu không tới đây, việc đầu tiên anh làm là xem có món ngon nào mới ra không, tuy có bạn gái ủng hộ, nhưng Ngũ Châu làm lập trình viên, vẫn không thể ăn uống thả cửa, không phải ai cũng là đại gia như Ô Hải, ngày nào cũng coi tiệm nhỏ của Viên Châu như nhà ăn, còn gọi một lần hai, ba suất.

"Ông chủ Viên, có món gì mới không?" Ngũ Châu vừa đặt mông ngồi xuống đã hỏi ngay.

Nhưng Viên Châu đối với Ngũ Châu, kẻ một tuần lại đến khoe khoang tình cảm một lần, hoàn toàn không có hảo cảm, anh chỉ thẳng tay lên tường.

"Haizz, ông chủ Viên lúc nào cũng lạnh lùng như vậy, bạn gái tôi còn bảo tôi học theo dáng vẻ không thích nói cười của ông chủ, nói là rất có mị lực, chê tôi nói nhiều." Ngũ Châu không hề nhận ra mình lại vừa rải thêm một mớ "cẩu lương".

"Cậu đúng là nói nhiều thật." Nếu người khác đã cho mình ăn "cơm chó", Viên Châu nhất định phải báo đáp lại, nhát dao này đâm rất chuẩn.

"Ặc!" Ngũ Châu im bặt, yên lặng quay đầu nhìn bảng giá.

"Ồ, lại có thêm đồ uống rồi, còn là nước dưa hấu nữa." Ngũ Châu liếc mắt một cái liền thấy đồ uống mà bạn gái mình thích nhất, nhưng ngay lập tức, anh bị mấy số 8 vàng óng ánh trên tường làm cho giật mình.

"Viên, Viên, Viên, ông chủ Viên, đây là giá của trứng trà sao?" Ngũ Châu chỉ vào bảng giá trên tường, kích động đến mức nói lắp.

Viên Châu rõ ràng tỏ vẻ ghét bỏ nhìn Ngũ Châu một cái, đường đường là một lập trình viên, nói lắp mà cũng có bạn gái, còn mình, có nhà có sự nghiệp, tướng mạo lại đẹp trai ngời ngời, thế mà lại ế chỏng chơ, trong lòng Viên Châu tự an ủi mình đủ kiểu rồi mới mở miệng: "Ừ, đúng rồi, cậu có gọi không?"

"Không cần." Câu nói này được thốt ra rất nhanh, Ngũ Châu cảm thấy mình quả nhiên giống như lời đồn, là người không ăn nổi trứng trà, thật là đáng sợ, cái giá này của trứng trà, e rằng phần lớn người trong nước đều không ăn nổi.

"Không thử sao? Bây giờ đang có giá đặc biệt đấy." Viên Châu giọng điệu bình thản, không có một chút ý tứ chào hàng nào.

Nói đến đây, Viên Châu cũng rất tò mò về món trứng trà này, bởi vì chính anh cũng chưa từng ăn qua, mà trứng trà này cần có người gọi thì mới xuất hiện trong căn bếp nhỏ, về phần nguyên nhân Viên Châu không ăn, rất đơn giản, quá đắt.

"Ha ha." Ngũ Châu trực tiếp cười lạnh, cái giá này mà còn nói với anh là giá đặc biệt, vậy nếu không phải giá đặc biệt thì còn đắt đến mức nào?

Ngũ Châu cảm thấy đây nhất định là do cách mình bước vào cửa hôm nay không đúng.

"Cho tôi một ly nước dưa hấu, một suất cơm chiên trứng." Ngũ Châu quyết định hôm nay sẽ uống thử ly nước dưa hấu giá 88 này để trấn an bản thân.

LVQ8371

Bạn đang đọc Mỹ Vị Nhất Quán của Hội Tố Thái Đích Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuiQuyetCoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.