Cuộc Gặp Mặt Tình Cờ
Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua khung cửa sổ, kéo Diệp Như Yên ra khỏi giấc ngủ sâu. Tiếng chuông báo thức từ điện thoại vang lên, báo hiệu một ngày làm việc mới. Cô khẽ vươn vai, mắt nhắm mắt mở cố gắng đánh thức bản thân. Mọi thứ trong căn phòng nhỏ của cô vẫn bình thường, như bao ngày khác, nhưng cảm giác lạ lùng từ tối hôm trước vẫn ám ảnh trong tâm trí cô.
Đặt chân xuống giường, cô bước vào phòng tắm, để dòng nước lạnh xối lên khuôn mặt, xua tan mọi mệt mỏi. "Có lẽ chỉ là do mình tưởng tượng thôi," cô tự trấn an bản thân, cố gắng gạt đi cảm giác bất an đã bủa vây mình từ hôm trước.
Công ty nội thất mà Diệp Như Yên làm việc không lớn lắm, nhưng đủ để cô cảm thấy thoải mái. Đồng nghiệp đều thân thiện, không có nhiều tranh chấp hay áp lực. Như Yên có thể dễ dàng tập trung vào công việc mà không lo nghĩ quá nhiều về cuộc sống bên ngoài. Tuy nhiên, hôm nay có điều gì đó khác lạ. Ngay khi cô vừa bước vào văn phòng, không khí có chút căng thẳng, những ánh mắt của đồng nghiệp dường như chăm chú vào cô hơn thường lệ.
“Như Yên, hôm nay trông em hơi lạ đấy,” một đồng nghiệp thân thiết nói khi cô ngồi xuống bàn làm việc. “Tối qua em có làm gì không? Trông có vẻ mệt mỏi lắm.”
“Không, chỉ là không ngủ được thôi,” cô cười nhẹ, cố gắng che giấu sự lo lắng trong lòng.
Cuộc trò chuyện kết thúc nhanh chóng, và công việc bắt đầu cuốn cô vào quỹ đạo thường ngày. Nhưng cảm giác rằng có gì đó đang thay đổi trong cuộc sống của cô vẫn chưa chịu buông tha.
Ở một nơi khác trong thành phố, Mặc Cảnh Quân đang ngồi trong căn phòng hội nghị sang trọng của tập đoàn, nghe các giám đốc điều hành báo cáo về tình hình kinh doanh. Ánh sáng từ những bức tường kính lớn chiếu rọi lên khuôn mặt anh, nhưng trong ánh mắt sâu thẳm ấy, không một tia sáng nào có thể len lỏi. Dường như tâm trí anh đang hướng về một nơi xa xôi khác, hoàn toàn không chú ý đến những con số và biểu đồ trên màn hình.
“Thưa ngài, báo cáo này cho thấy…” một giám đốc bắt đầu nói, nhưng ngay lập tức dừng lại khi nhận ra sự thiếu tập trung của Mặc Cảnh Quân.
Cảnh Quân khẽ nhếch môi, ánh mắt trở nên sắc lạnh như dao cạo khi quay lại với thực tại. Anh cất tiếng, giọng nói trầm tĩnh nhưng uy quyền: “Tiếp tục đi.” Chỉ vài từ đơn giản nhưng cũng đủ khiến cả căn phòng chìm trong im lặng căng thẳng. Tất cả đều biết rằng, dù anh có vẻ ngoài điềm tĩnh, nhưng bất kỳ sự thiếu sót nào cũng có thể dẫn đến hậu quả khó lường.
Tâm trí của Mặc Cảnh Quân, dù bị công việc bao vây, nhưng lại không thể dứt khỏi suy nghĩ về Diệp Như Yên. Lần đầu tiên trong nhiều năm, một người phụ nữ lại có thể khiến anh phân tâm đến vậy. Anh nhớ đến đôi mắt trong trẻo, không nhuốm bụi trần của cô, một vẻ đẹp giản dị mà anh chưa từng thấy trong thế giới phức tạp của mình.
Vài tuần trước, anh đã vô tình nhìn thấy cô khi đang theo dõi một vụ làm ăn tại một quán cà phê gần đó. Diệp Như Yên, với nụ cười nhẹ nhàng và đôi mắt tràn đầy sự tò mò về cuộc sống, đã vô tình lọt vào tầm ngắm của anh. Từ giây phút đó, cô như một bông hoa trắng muốt giữa khu rừng u tối mà anh cai trị.
Buổi trưa hôm đó, Diệp Như Yên quyết định ra ngoài ăn trưa tại quán ăn nhỏ quen thuộc của mình. Cô bước qua những con đường đông đúc, nhìn dòng người tấp nập xung quanh, cảm thấy một sự thanh thản lạ lùng trong lòng. Thành phố vẫn như mọi ngày, ồn ào, nhộn nhịp, nhưng trong lòng cô lại có một sự yên tĩnh, dù không hẳn là thoải mái. Dù cảm giác bị theo dõi đêm qua đã dần tan biến, cô vẫn có một linh cảm khó tả.
Vừa đặt chân vào quán ăn, Diệp Như Yên giật mình khi thấy một người đàn ông ngồi ở góc khuất của quán, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía cô. Đó là Mặc Cảnh Quân. Anh mặc một bộ vest đen tinh tế, toát lên vẻ lịch lãm và uy quyền. Dù đây là lần đầu tiên Như Yên nhìn thấy anh, nhưng cảm giác rằng người đàn ông này không hề bình thường lập tức xâm chiếm tâm trí cô.
Ánh mắt hai người giao nhau trong vài giây. Cô cảm thấy có gì đó lạnh lẽo nhưng hấp dẫn toát ra từ người đàn ông này, khiến cô không thể rời mắt. Nhưng ngay sau đó, anh khẽ gật đầu chào cô một cách lịch sự, như thể giữa họ chẳng có mối liên hệ nào đặc biệt. Như Yên chớp mắt, cảm giác như mình đã hiểu lầm gì đó, rồi nhanh chóng quay đi.
Nhưng từ giây phút đó, mọi thứ trong cuộc sống của cô bắt đầu thay đổi.
Vài ngày sau, khi Như Yên đang trên đường về nhà vào buổi tối, cô cảm thấy một sự bất an không thể giải thích được. Bước chân cô nhanh hơn, như thể muốn chạy trốn khỏi một bóng tối vô hình đang theo đuổi. Nhưng khi đến gần tòa nhà chung cư, một chiếc xe đen bóng lướt qua và dừng lại trước mặt cô.
Cánh cửa mở ra, một người đàn ông mặc vest bước xuống. Ánh đèn từ chiếc xe hắt lên khuôn mặt anh ta, tạo thành những bóng tối kỳ quái. Anh ta mỉm cười, cúi chào lịch sự trước khi đưa cho cô một phong thư.
"Tiểu thư Diệp Như Yên?" Anh ta hỏi, giọng điệu lịch thiệp nhưng có chút gì đó khó lường.
Như Yên khẽ gật đầu, tay cầm lấy phong thư từ tay người đàn ông.
“Kẻ nào đã gửi nó?” Cô hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Đây là từ một người rất quan trọng, người đã theo dõi cô một thời gian.” Người đàn ông đáp, nụ cười vẫn không tắt trên môi.
Cô nhìn anh ta với sự bối rối và lo lắng, nhưng trước khi cô kịp nói thêm điều gì, người đàn ông đã quay lưng bước đi. Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh, để lại cô một mình đứng trước cánh cửa chung cư.
Như Yên cầm phong thư, tay hơi run. Trong đầu cô, hàng loạt câu hỏi hiện lên: Ai là người đã gửi nó? Tại sao họ lại biết rõ về cô như vậy? Và điều gì đang chờ đợi cô ở phía trước?
Cô mở phong thư ra, bên trong chỉ có một tờ giấy mỏng với vài dòng chữ ngắn gọn:
“Cô không biết, nhưng tôi đã luôn ở đó. Chúng ta sẽ sớm gặp lại.”
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng cô. Thế giới của cô, vốn bình lặng và an yên, dường như đang bị kéo vào một nơi đầy bóng tối, nơi mà cô không thể đoán trước được điều gì sắp xảy ra.
Đăng bởi | Vô_Thường |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |