Bức Thư Bí Ẩn
Bóng tối dần bao phủ khắp thành phố khi Diệp Như Yên bước về nhà với chiếc phong thư trong tay. Những con đường quen thuộc dường như trở nên lạ lẫm và đầy đe dọa. Từng bước chân của cô nghe rõ ràng hơn trong sự tĩnh lặng của đêm. Trong đầu cô vẫn không ngừng vang lên những dòng chữ bí ẩn trong phong thư: “Cô không biết, nhưng tôi đã luôn ở đó. Chúng ta sẽ sớm gặp lại.”
Ai là người đã viết những dòng này? Vì sao họ lại biết rõ về cô như vậy?
Như Yên cố giữ bình tĩnh khi tra chìa khóa vào cửa căn hộ của mình. Khi cánh cửa khép lại phía sau, cô cảm thấy một chút an toàn từ không gian quen thuộc. Tuy nhiên, phong thư vẫn như một lời nhắc nhở về điều gì đó lớn lao hơn, một sự thật đang âm thầm hiện hữu trong cuộc sống của cô.
Cô thả mình xuống ghế sofa, đặt phong thư lên bàn trước mặt, đôi mắt dán chặt vào nó như thể nó có thể tự trả lời những câu hỏi trong lòng cô. Không thể chịu được nữa, cô mở điện thoại, gọi cho người bạn thân nhất của mình, Tố Linh.
Tố Linh xuất hiện sau 30 phút. Cô bạn này luôn là người Như Yên tin tưởng nhất, với tính cách nhanh nhẹn và quyết đoán, cô luôn biết cách xử lý những tình huống bất ngờ.
“Kể cho mình nghe chuyện gì xảy ra,” Tố Linh nói ngay khi vừa bước vào nhà. Cô nhanh chóng ngồi xuống cạnh Như Yên, đôi mắt đầy sự lo lắng.
Như Yên đưa phong thư cho cô bạn xem. "Có người đã theo dõi mình. Họ biết mình là ai, họ thậm chí còn để lại lời nhắn này."
Tố Linh chăm chú đọc những dòng chữ ngắn ngủi rồi ngẩng đầu nhìn Như Yên, đôi mắt mở to: “Nghe ghê quá. Người này chắc chắn biết rõ về cậu. Nhưng cậu có nhớ đã gặp ai kỳ lạ gần đây không?”
Như Yên trầm ngâm một lúc. Từ sau lần gặp người đàn ông bí ẩn trong quán ăn, cô không nhớ có bất kỳ ai khác đáng nghi trong cuộc sống của mình. Cô lắc đầu: “Không, ngoài một lần nhìn thấy người đàn ông hôm trước, mình không nghĩ có gì kỳ lạ.”
Tố Linh nhíu mày: “Người đàn ông nào?”
Như Yên kể lại chuyện cô đã nhìn thấy Mặc Cảnh Quân trong quán ăn nhỏ hôm trước. Dù lúc đó cô không để tâm nhiều, nhưng giờ nhớ lại, sự xuất hiện của anh ta thực sự rất kỳ quặc. Có điều gì đó ở anh khiến cô khó lòng quên được.
“Cậu nghĩ anh ta liên quan đến chuyện này à?” Tố Linh hỏi, giọng đầy nghi ngờ.
“Không biết. Nhưng ánh mắt anh ta... có gì đó khác thường,” Như Yên đáp, vẫn không thể rũ bỏ cảm giác rằng người đàn ông đó đang ẩn chứa một bí mật lớn hơn nhiều.
Tại một nơi khác trong thành phố, Mặc Cảnh Quân ngồi trong phòng làm việc tại căn penthouse của mình. Không gian tĩnh lặng, chỉ có ánh đèn mờ mờ từ những tòa nhà cao tầng ngoài cửa sổ phản chiếu lên gương mặt lạnh lùng của anh. Trước mặt anh là màn hình máy tính với những hình ảnh và thông tin về Diệp Như Yên. Mọi chi tiết về cuộc sống của cô đều đã nằm trong tầm kiểm soát của anh, từ khi cô còn là một người xa lạ vô tình lọt vào tầm ngắm.
Từ sau lần gặp gỡ ngắn ngủi tại quán ăn, Cảnh Quân đã ra lệnh cho đội ngũ của mình theo dõi Diệp Như Yên một cách sát sao, nhưng luôn trong bóng tối. Anh không muốn xâm phạm quá mức vào cuộc sống của cô, nhưng cũng không thể rời mắt khỏi cô. Có điều gì đó về cô gái này khiến anh không thể lơ là.
Những dòng tin nhắn và phong thư mà Như Yên nhận được đều là một phần trong kế hoạch của anh, một bước đi nhỏ để kéo cô vào thế giới của mình. Anh muốn cô dần nhận ra sự hiện diện của mình mà không hề biết rằng cô đã được anh bảo vệ từ lâu.
Ngón tay Cảnh Quân khẽ chạm vào màn hình khi nhìn vào hình ảnh của Diệp Như Yên, đôi mắt anh thoáng chút mềm mại mà hiếm khi người khác nhìn thấy. Nhưng ngay sau đó, anh quay trở lại với vẻ lạnh lùng thường ngày.
Buổi sáng hôm sau, Diệp Như Yên thức dậy với cảm giác nặng nề. Cả đêm cô không ngủ được, không thể ngừng suy nghĩ về bức thư và sự hiện diện bí ẩn trong cuộc đời mình. Trong lòng cô đang dần hình thành một nỗi sợ vô hình, như thể mọi thứ quanh cô đều không còn an toàn nữa.
Cô quyết định sẽ tìm hiểu rõ hơn về người đàn ông trong quán ăn. Mặc dù không có nhiều thông tin, nhưng Như Yên biết một nơi có thể giúp cô: một người quen của Tố Linh, người làm việc trong một công ty điều tra tư nhân.
Sau giờ làm, cô và Tố Linh hẹn gặp người quen này để bàn về chuyện tìm hiểu thông tin. Như Yên hy vọng rằng điều này sẽ giúp cô hiểu rõ hơn về người đàn ông kỳ lạ và có thể đưa ra quyết định đúng đắn.
Tại văn phòng của Hàn Dương, người quen của Tố Linh, anh nhanh chóng tiếp nhận yêu cầu của Diệp Như Yên và bắt đầu tìm kiếm thông tin về người đàn ông mà cô miêu tả. Cô không biết tên, không có bất kỳ chi tiết nào ngoài ánh mắt sắc bén và bộ vest đen tinh tế.
“Việc này có thể mất chút thời gian,” Hàn Dương nói khi anh nhập các từ khóa tìm kiếm vào hệ thống. “Nhưng tôi nghĩ nếu anh ta nổi tiếng hoặc có vị thế, chắc chắn chúng tôi sẽ tìm ra.”
Như Yên khẽ gật đầu, lòng đầy lo lắng xen lẫn hy vọng. Cô không biết mình đang đi tìm điều gì, nhưng trực giác mách bảo rằng người đàn ông này có liên quan đến tất cả những bí ẩn trong cuộc sống của cô dạo gần đây.
Vài ngày sau, khi Như Yên vẫn đang chờ đợi kết quả từ Hàn Dương, cô nhận được một cuộc điện thoại lạ vào giữa đêm. Số điện thoại không hiện danh tính người gọi, và khi cô nhấc máy, giọng nói trầm thấp từ đầu dây bên kia vang lên:
“Cô đã quá gần với sự thật rồi, Như Yên. Đừng đi xa hơn nữa.”
Tiếng nói ấy như đâm sâu vào lòng cô, khiến cô sững sờ trong vài giây. Cô định hỏi lại, nhưng đầu dây bên kia đã cúp máy, để lại cô trong một khoảng không gian tĩnh lặng đầy bất an.
Cô nhìn vào điện thoại, trái tim đập thình thịch. Sự thật mà giọng nói kia nhắc đến là gì? Và vì sao họ lại biết tên cô?
Đăng bởi | Vô_Thường |
Thời gian |