Bắt Giữ
Bên ngoài khách sạn Queen Bear, tiếng còi hú vang dội của xe cảnh sát khuấy động không khí u ám. Trần Đỗ Quân bị áp giải đi, cùng với đó là cô dâu của ngày hôm nay – Thùy Dung, người ít nhất cũng phải đến đồn cảnh sát để lấy lời khai.
Một đám cưới vốn lộng lẫy nay chỉ còn là mảnh vụn hỗn loạn. Trong khung cảnh hoang tàn, chỉ còn lại Tuấn Minh và ba người bạn ngồi lại trong hội trường.
Tuấn Minh rút ra bốn điếu thuốc, phân phát cho ba người bạn, rồi tự châm cho mình một điếu. Anh hít sâu một hơi, khói thuốc như làm dịu đi trái tim đang đập thình thịch. Đây là lần đầu tiên anh bắt tội phạm, cả lồng ngực vẫn như có tiếng trống gõ liên hồi, hai chân còn cảm thấy bủn rủn.
“Minh… làm sao ông nhận ra được lão già này?” Dưới làn khói thuốc mờ ảo, Trần Thanh lên tiếng, hỏi thay cho sự tò mò của cả ba người.
Cả nhóm đều biết về vụ án cướp giết liên hoàn xảy ra 38 năm trước tại nhà máy dệt Hải Châu. Đây là vụ án trọng điểm, được treo mãi trong danh sách truy nã của sở cảnh sát thành phố. Ngày nào có chiến dịch xử lý hồ sơ tồn đọng, vụ này đều được ưu tiên lên top 5 vụ án cần phá.
Tuấn Minh khẽ gõ tay, búng tàn thuốc. Anh tất nhiên không thể kể về "Mắt So Sánh", bởi nói ra cũng chẳng ai tin:
“Là nốt ruồi máu.” Anh đáp.
“Khi Thùy Dung làm nũng xin tiền, ông già đó vừa quay đầu lại, để lộ nốt ruồi máu sau tai trái.”
“Ông chỉ dựa vào một nốt ruồi máu mà dám ra tay?”
Tuấn Minh tiếp tục giải thích: “Tên Quân này luôn tự nhận mình là doanh nhân Hà Nội, dù giọng của hắn rất giống dân gốc Hà Nội. Nhưng tôi nhớ rằng cách đây 4 tháng hội chúng ta đi ăn, khi con ả Dung nói chuyện với ai đó mà tôi nghe loáng thoáng là giọng đàn ông, thì thấy hai người sử dụng giọng Hải Phòng nói chuyện với nhau. Đừng quên Dung cũng là người Hải Phòng. Và khó tin là lúc đó Thanh còn tưởng đó là bố Dung.”
Trần Thanh và những người bạn bội phục nhớ lại, đúng là chi tiết này đã từng xảy ra.
Tuấn Minh cười gượng: “Thật ra lúc đó tôi cũng không dám chắc hắn là kẻ bị truy nã, bởi diện mạo của ông ta khác hoàn toàn với ảnh nhận diện ngày xưa.”
Điếu thuốc trong tay Tuấn Minh cháy hết, Trần Thanh liền đưa anh điếu khác. Tuấn Minh tiếp tục kể: “Nhưng có nốt ruồi máu mà lại không giống trong ảnh, tôi liền đoán khả năng cao ông ta đã đi phẫu thuật thẩm mỹ.” “Thế nên tôi liều thử, nói khích vài câu, và đúng là ông già đó luống cuống thật.”
Tuấn Minh giải thích cách anh phân tích khi “Mắt So Sánh” đưa ra tỉ lệ đối chiếu 25%. Phẫu thuật thẩm mỹ chính là khả năng lớn nhất giải thích sự khác biệt diện mạo. Sau đó, khi anh gọi ông ta bằng tên thật của kẻ bị truy nã, Trần Đỗ Quân đã tự làm lộ sơ hở.
“Ông không sợ bắt nhầm sao? Lỡ mà vậy thì cả bọn chẳng được chính thức hóa đâu!” Trần Thanh lo lắng hỏi.
Tuấn Minh khịt mũi, cười nhạt: “Sợ gì chứ. Nếu bắt nhầm, nốt ruồi máu trên tai ông ta vẫn là sự thật, đúng không?”
“Người có đặc điểm tương tự nghi phạm bị truy nã, đây không gọi là đánh nhau, mà gọi là thực thi pháp luật!” “Cùng lắm thì chỉ bị phê bình vì hành vi hơi mạnh tay, chứ không đến nỗi mất việc.”
Trần Thanh và hai người bạn lặng người trong giây lát, rồi nhìn nhau đầy khâm phục. Họ đồng loạt giơ ngón tay cái về phía Tuấn Minh: “Minh, mày đỉnh thật đấy!”
Thân hình của Trần Đỗ Quân, dù đã thay đổi dung mạo nhờ phẫu thuật, nhưng dấu vân tay và nốt ruồi máu sau tai vẫn là bằng chứng không thể chối cãi.
Một tiếng sau, kết quả so sánh dấu vân tay giữa Trần Đỗ Quân và kẻ để lại tại hiện trường vụ án 38 năm trước đã được xác nhận. Khả năng 90% Hắn chính là hung thủ.
Tuấn Minh vừa mới nhận việc tập sự, lại trong tình huống oái oăm là dự tiệc cưới của bạn gái cũ của bạn, anh đã bắt giữ một kẻ truy nã trốn chạy suốt 38 năm.
Điều thú vị hơn cả, tên tội phạm này chính là chú rể – chồng tương lai của “trà xanh” Thùy Dung. Kịch bản này chỉ trên phim truyền hình, vậy mà Tuấn Minh đã thực sự làm được.
Đăng bởi | Mountain_Range |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |