Phỏng vấn
Ngày 1 tháng 11 năm 2025, thứ Năm.
Vụ việc bắt chú rể ngay tại lễ cưới đã trôi qua nửa tháng. Truyền thông rầm rộ đưa tin, không ít lần Tuấn Minh trở thành chủ đề nóng trên các phương tiện truyền thông, thậm chí có cả video quay lại cảnh phá án kịch tính khiến anh trở thành hiện tượng mạng. Vẻ ngoài điển trai cùng hành động dứt khoát trong vụ án khiến anh được yêu mến và ngưỡng mộ. Nhiều cô gái trên mạng bắt đầu gọi anh là "chồng tương lai".
Sáng nay, khi vừa bước ra khỏi xe ở cơ quan, Tuấn Minh đã bị chặn lại bởi một cô gái trẻ, khuôn mặt tươi sáng, đôi mắt rực lên vẻ háo hức. "Anh Tuấn Minh, chào anh! Em là phóng viên từ Kênh15. Anh có thể dành chút thời gian cho em phỏng vấn không ạ?" Cô gái cười tươi, ánh mắt không rời anh.
Tuấn Minh cười gượng, cảm thấy hơi khó xử. Anh liếc nhìn quanh, hy vọng có thể tìm cách lẩn tránh, nhưng cô phóng viên ấy vẫn cứ bước theo anh, tay giữ chặt chiếc micro như một người săn đuổi tin tức đam mê. "Anh ơi, chỉ vài câu thôi mà! Người hâm mộ muốn biết lắm về cảm nghĩ của anh sau vụ phá án đó. Anh có thể chia sẻ không?" Cô nàng vừa nói vừa đi nhanh nhẹn theo anh, đôi mắt vẫn sáng lên như thể nhìn thấy một điều gì đó thú vị ngay trong anh.
Tuấn Minh thở dài, nhưng có chút mềm lòng trước sự nhiệt huyết và kiên trì của cô gái này. Anh dừng lại, không còn cách nào khác. Quay lại nhìn cô phóng viên đang đứng trước mặt, anh không kìm được một nụ cười nhẹ: "Tôi chỉ làm nhiệm vụ thôi, chẳng có gì đặc biệt đâu. Xin lỗi, tôi phải vào làm việc rồi."
Cô phóng viên không hề bỏ cuộc, ánh mắt vẫn ngập tràn sự tò mò và nhiệt huyết, nhanh chóng đặt tiếp hàng loạt câu hỏi:
"Anh có thể tiết lộ chút thông tin cá nhân không? Fan nữ rất muốn biết về cuộc sống riêng của anh đấy!"
Tuấn Minh cố gắng bước nhanh hơn, nhưng cô phóng viên trẻ trung năng động vẫn theo sát: "Anh Tuấn Minh, anh có bạn gái chưa?" "Anh thích màu gì nhất?" "Anh có nuôi thú cưng không?" "Món ăn yêu thích của anh là gì?"
Tuấn Minh càng bước nhanh, nhưng cô phóng viên vẫn không nản lòng, tiếp tục hỏi dồn: "Anh thích thể loại phim nào?" "Cuốn sách gần đây nhất anh đọc là gì?" "Anh có thói quen nào đặc biệt không?" "Người hâm mộ muốn biết lịch trình hàng ngày của anh như thế nào!"
Đến khi gần tới cửa vào, cô gái vẫn tiếp tục: "Anh có thể chia sẻ một chút về gia đình anh được không?" "Anh có thần tượng nào trong nghề cảnh sát không?" "Nếu có một ước mơ lớn nhất, anh muốn gì?"
Tuấn Minh cuối cùng cũng đến được cửa cơ quan, mồ hôi lấm tấm trên trán. Anh cố gắng trả lời một cách nhanh chóng và lịch sự nhất: "Tôi thật sự rất bận, xin lỗi nhé! Có thể hẹn dịp khác được không?"
Bất ngờ, một anh đồng nghiệp đứng gần đó không nhịn được cười lớn, vội vã hô lên: "Cẩn thận đấy Tuấn Minh, không cẩn thận cô ấy theo cậu lên tận giường ép cậu trả lời phỏng vấn đấy!"
Tuấn Minh gượng gạo hướng tới cô phóng viên đáp: "Thật sự, tôi phải vào làm việc. Xin lỗi nhé!"
Ngay trước khi cửa cơ quan đóng lại, cô phóng viên còn nhanh tay nhét danh thiếp của mình vào túi áo của Tuấn Minh, nở nụ cười rạng rỡ: "Nếu anh có thời gian, hãy gọi cho tôi nhé, Nguyễn Ngọc Linh!"
Cuối cùng, anh cũng thoát được khỏi tình huống "dở khóc dở cười" này và nhanh chân tiến vào cơ quan.
Vụ phá án vừa rồi, dẫu công lao thuộc về mình, Tuấn Minh không hề muốn ôm hết. Công sức của cả nhóm, anh sẵn sàng chia sẻ.
Nhờ thành tích này, Tuấn Minh và Trần Thanh cùng nhóm bạn đã được chuyển chính thức sớm, trở thành những cảnh sát nhân dân thực thụ.
Trong suốt nửa tháng qua, Tuấn Minh dần thích nghi với cuộc sống mới sau khi xuyên không. Thế giới song song này có bối cảnh và trình độ phát triển công nghệ tương tự với thế giới cũ của anh. Tuy nhiên, các sự kiện lịch sử hay con người lại bị thay đổi khá nhiều. Điển hình là đất nước mà anh sinh sống có tên là Đại Việt.
Hiện tại, anh đang làm việc tại Phòng Cảnh sát Hình sự, Đội Khám nghiệm Hiện trường thuộc Sở Cảnh sát Quận Thanh Xuân.
Buổi sáng đẹp trời bắt đầu bằng một chút “lười biếng.” Phòng khám nghiệm chỉ có bốn người: một trưởng nhóm, hai nhân viên chính thức làm việc, còn Tuấn Minh – dù đã được chuyển chính thức – vẫn chỉ là chân sai vặt.
Nhiệm vụ chính của anh gồm dọn dẹp vệ sinh, pha trà, lau bàn ghế. Đôi lúc, anh không thể không nghĩ rằng mình là "siêu nhân đa năng" của đội. Anh vừa bấm nút pha trà vừa nhìn quanh, tưởng tượng ra một chiếc áo choàng siêu nhân với chữ "S" to đùng, nhưng thay vì "Superman" thì là "Serviceman."
Sau khi hoàn thành mọi việc thường ngày, anh trở lại chỗ ngồi, nhưng ngay khi anh lướt tay qua chiếc túi áo, chiếc danh thiếp rơi ra khỏi túi. Anh nhíu mày, nhìn dòng chữ trên đó: Nguyễn Ngọc Linh ???.
Một thoáng suy nghĩ thoáng qua trong đầu, nhưng ngay lập tức anh tặc lưỡi, cảm thấy không cần phải bận tâm. Tuy nhiên, Minh vô thức nhớ lại cái tên ấy, cùng một cái tên nhưng là người khác, người con gái mà anh không biết có thể gặp lại được hay không... Và với một động tác nhanh gọn, Tuấn Minh quăng chiếc danh thiếp vào thùng rác mà không chút do dự.
Tuấn Minh đang ngồi nghiên cứu tài liệu nội bộ về dữ liệu tội phạm thì đột nhiên, cửa văn phòng bị đẩy mạnh, phát ra tiếng “rầm” đầy giận dữ. Nguyễn Quốc Đông – trưởng phòng khám nghiệm hiện trường – bước vào, ánh mắt sắc lẹm liếc qua căn phòng sạch sẽ ngăn nắp.
“Dương và Bình chưa tới à?”
“Dương và Bình chưa tới à?” Nguyễn Quốc Đông hỏi, giọng đầy sốt ruột, đôi mày cau lại.
Tuấn Minh đứng dậy, liếc nhìn đồng hồ: “Bác ạ, giờ này chắc hai bác ấy còn đang trên xe buýt, còn một lúc nữa mới đến.”
Nguyễn Quốc Đông cau mày, vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt nghiêm nghị: “Không kịp rồi, có hiện trường cần xử lý. Cháu theo bác đi!”
Tuấn Minh ngay lập tức gác lại mọi chuyện, đứng nghiêm chỉnh: “Rõ, đội trưởng!”
Cuộc sống thư thả chấm dứt, và một ngày bận rộn chính thức bắt đầu. Tuấn Minh vội vã mang hộp công cụ hiện trường, theo sau Nguyễn Quốc Đông chạy nhanh tới hiện trường vụ án.
Địa điểm xảy ra án mạng là Số 40, đường Trung Nghĩa, trong một khu chung cư cũ kỹ. Những bức tường loang lổ, màu sơn đã phai, tạo nên không khí u ám. Cảnh sát phường đã dựng dây phong tỏa hiện trường, xung quanh là rất nhiều người dân hiếu kỳ đứng chen chúc, bàn tán không ngớt, tạo nên bầu không khí ngột ngạt đầy căng thẳng.
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự Tần Dũng đứng ở hiện trường, vẻ mặt nghiêm nghị, chỉ huy công tác. Thấy Nguyễn Quốc Đông và Tuấn Minh tiến vào, anh dứt khoát ra lệnh: "Các anh bắt đầu khám nghiệm hiện trường trước đi."
Nguyễn Quốc Đông gật đầu, nhận lấy chiếc hộp công cụ hiện trường từ tay Tuấn Minh: "Minh, cháu bắt đầu chụp ảnh trước."
Chụp ảnh hiện trường là kỹ năng cơ bản của một cảnh sát hiện trường. Trong các vụ án mạng, công việc đầu tiên được triển khai luôn là khám nghiệm hiện trường, sau đó đến phần việc của pháp y.
Công việc khám nghiệm hiện trường và pháp y có sự khác biệt rõ rệt, nhưng cũng có những điểm giao thoa. Cụ thể:
Khám nghiệm hiện trường tập trung vào thu thập chứng cứ vật chất, như dấu chân, dấu vân tay, hay các vật thể nhỏ.
Pháp y chú trọng vào việc xác định thời gian tử vong, nguyên nhân tử vong và các thông tin liên quan đến thi thể.
Tuấn Minh nhận nhiệm vụ, nhưng không vội cầm máy ảnh lên chụp ngay. Anh ta cẩn thận quan sát toàn bộ hiện trường vụ án.
Hiện trường vụ án nằm ở phòng khách của một căn hộ chung cư. Phòng khách hình chữ nhật, diện tích khoảng 40 mét vuông. Ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn trần cũ kỹ làm không gian càng thêm âm u. Nạn nhân là một người đàn ông trung niên, nằm ngửa trên ghế sô pha, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt mở to, trông như không cam tâm nhắm mắt, tạo nên một khung cảnh vừa đáng sợ vừa u ám.
Một con dao sắc nhọn đâm vào nửa chừng, cắm sâu vào ngực trái của nạn nhân, tay phải của nạn nhân nắm lấy chuôi dao. Máu đỏ thẫm đã thấm đẫm cả áo, chảy xuống chân nạn nhân, tụ thành một vũng lớn dưới sàn. Ban đầu, có thể nghi ngờ là tự sát.
Tuấn Minh bắt đầu chụp ảnh theo trình tự, từng góc độ hiện trường đều được ghi lại cẩn thận. Mỗi lần bấm máy, anh đều tập trung cao độ, tận dụng mọi khả năng đã học để đảm bảo không bỏ sót chi tiết nào.
"Tinhh"
"Hệ thống nhiệm vụ phát động:
Đăng bởi | Mountain_Range |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |