Thật sự thành hoàn khố
Thời điểm Từ Tống đang tự hỏi bản thân tiếp theo nên làm gì, đột nhiên có hai vị thị nữ bưng đồ rửa mặt bước vào. "Thiếu gia, đã đến giờ thức dậy."
Hai vị thị nữ kia sau khi nhìn thấy Từ Tống, khẽ thi lễ rồi trực tiếp đặt đồ rửa mặt lên phía trên giá gỗ bên cạnh.
Từ cử chỉ và ngôn ngữ của hai vị thị nữ này mà xem, hiển nhiên đã được giáo dục tỉ mỉ, hơn nữa nhìn thần sắc cung kính của các nàng, vậy mà còn mang theo một tia sợ hãi, Từ Tống thậm chí còn nhìn thấy bàn tay của một thị nữ đang run nhè nhẹ, trông rất e ngại bộ dáng của hắn.
Từ Tống trong lòng khẽ động, có lẽ có thể hỏi thăm được điều gì đó từ miệng hai thị nữ này, hắn liền mở miệng hỏi hai vị thị nữ kia: "Năm nay là năm gì?"
Hai thị nữ kia bị câu hỏi đột ngột của Từ Tống làm cho sững sờ, các nàng đứng sững tại chỗ, hồi lâu không hề nhúc nhích, Từ Tống thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở của hai nàng.
"Khụ khụ, chẳng lẽ câu hỏi này rất khó sao?" Từ Tống có chút không hiểu hỏi thêm.
Thời điểm đang nói chuyện, hắn theo thói quen nhíu mày biểu thị sự nghi hoặc.
Nhưng thời điểm hai nàng nhìn thấy thần sắc nhíu mày của Từ Tống, hai nàng vậy mà trực tiếp quỳ xuống, khóc lóc kể tội.
"Thiếu gia, là lỗi của tiện tỳ, van cầu người tha cho chúng ta một mạng."
"A?"
Từ Tống có chút ngây ngẩn, bản thân dường như chưa có làm cái gì, vì sao hai tiểu nương tử này liền khóc lóc, còn cao giọng cầu xin tha mạng?
"Không phải, ta chẳng qua chỉ hỏi hiện tại là năm nào, các ngươi vì sao lại khóc?"
"Bẩm thiếu gia, năm nay chính là Vạn Vĩnh năm thứ mười một." Hai thị nữ vừa dập đầu cầu xin tha thứ, vừa hồi đáp.
"Cái gì? Vạn Vĩnh? Đây là niên hiệu của triều đại nào?"
Từ Tống toàn thân đều choáng váng, niên hiệu này sao chưa từng nghe qua? Đối với niên hiệu của từng vị hoàng đế hắn đều hiểu rõ như lòng bàn tay, thế nhưng cái gọi là Vạn Vĩnh này là cái quái gì? Vạn Thế Vĩnh Xương?...
"Các ngươi mau đứng lên đi, dập đầu như thế, đầu sẽ bị đập vỡ mất."
Trước khi giải đáp nghi hoặc của bản thân, Từ Tống trước tiên bảo hai nàng ngừng dập đầu, bộ dáng của hai nàng khiến cho Từ Tống cảm thấy khó chịu.
"Tạ ơn thiếu gia không giết, tạ ơn thiếu gia." Hai nàng chậm rãi đứng dậy, đôi mắt đẫm lệ cúi thấp đầu xuống.
Nhìn thấy trên trán hai nàng đều đã chảy máu, Từ Tống đem hai chiếc khăn mặt đặt phía trên bàn đưa cho hai nàng, nói: "Lau vết máu đi, máu chảy nhiều sẽ khiến đầu choáng váng."
Hai nàng hoảng sợ nhìn chiếc khăn mặt trong tay, run rẩy đón lấy, sau đó theo lời Từ Tống nhẹ nhàng lau đi vết máu trên trán, nhưng lúc này trong lòng các nàng đã tràn ngập sợ hãi.
Vị thiếu gia trước mắt này tuy rằng tướng mạo anh tuấn, là dáng vẻ công tử tiêu chuẩn, thế nhưng các nàng đều biết rõ, vị Từ Tống này chính là tên nhị thế tổ hoàn khố nhất của toàn bộ Đại Lương.
Tuy rằng hắn nhìn rất nhã nhặn, nhưng những việc mà hắn làm, đều là hành vi hoàn khố tiêu chuẩn, ăn chơi trác táng, ham ăn biếng làm, ngồi ăn rồi chờ chết.
Ghê tởm hơn chính là, hắn phong lưu thành tính.
Cũng bởi vì tướng mạo của hắn anh tuấn, không biết bao nhiêu danh viện bên trong Kinh Thành đã bị tai họa, thậm chí còn có tin đồn, mỗi ngày hắn đều phải cướp đoạt mấy vị nữ tử, hơn nữa thủ đoạn đối với nữ tử của hắn cực kỳ tàn nhẫn, hơn nữa tin đồn này còn có người làm chứng, thậm chí còn có hình vẽ minh họa, nếu nữ tử Đại Lương muốn sống lâu, thì phải tránh xa tên Ác Ma này một chút.
Thế nhưng hiện tại tên Ác Ma này đột nhiên thay đổi tính tình, không những không ra lệnh xử tử các nàng vì không tuân theo quy củ, mà còn lo lắng các nàng dập đầu sẽ bị chảy máu?
Đây thật sự là tên Đại Ác Ma trong truyền thuyết sao?
Hai vị thị nữ vừa dùng khăn mặt lau đi vệt máu trên trán, vừa âm thầm nghi hoặc bên trong lòng.
"Khụ khụ, quốc hiệu này từ đâu mà có?" Thấy hai nàng đều đang cúi đầu lau máu, Từ Tống ho nhẹ hai tiếng, tiếp tục dò hỏi.
Nghe Từ Tống lần nữa đặt câu hỏi, giờ phút này trong lòng các nàng đều mang theo một tia sợ hãi, theo như các nàng thấy, Từ Tống không có khả năng không biết đáp án của những câu hỏi này, hắn chẳng qua đang tìm cớ tra tấn bọn họ, chỉ cần bọn họ trả lời không đúng ý hắn, chỉ sợ cũng sẽ chết tại nơi này.
"Cái này... Đây là phong hiệu của vị tiên đế thứ mười tám Vĩnh Hòa triều Đại Lương...."
Thế nhưng giờ phút này các nàng lại không dám không nhìn thẳng chủ tử, phải biết lúc này chủ tử đang nhìn chăm chú các nàng không chớp mắt, cho nên thị nữ nói chuyện có chút run rẩy theo bản năng cúi đầu thấp hơn.
"Vạn Vĩnh? Vĩnh Hòa? Đây đều là cái gì?"
Sau khi nghe lời thị nữ nói, Từ Tống không hiểu ra sao, Vĩnh Hòa? Đây là cái quỷ gì? Hắn nhớ rõ bên trong lịch sử có niên hiệu Vĩnh Hòa, nhưng lại có liên quan gì đến Đại Lương Quốc?
"Thật hay giả vậy?" Từ Tống bất đắc dĩ thở dài.
"Tiện tỳ nói toàn bộ đều là sự thật, không dám lừa gạt thiếu gia." Sau khi nghe tiếng thở dài của Từ Tống, hai vị thị nữ trực tiếp bị dọa quỳ xuống.
"Được rồi được rồi, các ngươi lui xuống trước đi, để ta một mình bình tĩnh lại."
Từ Tống bất đắc dĩ khoát tay áo, chẳng lẽ tướng mạo của bản thân lại dọa người đến thế sao? Tại sao động một chút lại quỳ xuống vậy?
"Tạ ơn thiếu gia, tạ ơn thiếu gia."
Hai vị thị nữ như được đại xá, lại dập đầu mấy cái phát ra tiếng động, sau đó liền vội vàng rời khỏi phòng.
Mà Từ Tống thì đứng dậy xuống giường, bước đến trước bồn rửa mặt, súc miệng rửa mặt, hắn muốn đánh răng, lại phát hiện căn bản không có bàn chải đánh răng, chỉ có một bát nước cùng một chiếc chén, bên trong chén đựng chút tinh thể thô to, Từ Tống cẩn thận quan sát một phen, phát hiện là muối thô.
Cùng lúc đó, bên trong đầu Từ Tống đột nhiên hiện lên một đoạn ký ức, hắn nhớ ra bản thân đã từng thấy bên trong một cuốn sách ngoại khóa viết rằng, người thời thượng cổ đánh răng thường dùng muối, dùng ngón tay chấm muối, sau đó bôi lên phía trên hàm răng, bôi đều đặn xong, lại súc miệng là được.
"Xem ra không khác với suy đoán của ta là mấy, tuy rằng dị giới này cùng với thế giới của ta có chỗ khác biệt, nhưng nó lại bảo lưu những thói quen tương tự bên trong thế giới của ta, thậm chí ngôn ngữ, cũng đều là tiếng Hán tiêu chuẩn, bên trong nhất định có liên hệ nào đó."
Từ Tống đánh răng theo như ghi chép bên trong sách đã đọc, hoàn toàn không để ý tới vì sao bản thân lại đột nhiên nhớ ra nội dung cuốn sách ngoại khóa mà bản thân đã xem từ rất lâu rất lâu trước đây, thậm chí còn nhớ rõ như lòng bàn tay.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, hắn phát hiện một vấn đề rất lúng túng, bản thân hoàn toàn không biết cách mặc y phục thời cổ đại, một tầng lại một tầng, hắn có chút mờ mịt, hơn nữa bản thân bây giờ là tóc dài, hắn cũng không biết cách búi tóc.
"Hỏng rồi, sau khi ta xuyên qua, thậm chí còn không bằng nguyên chủ thân thể này, ta ngay cả y phục cũng không biết mặc, ngay cả tóc cũng không biết búi, lần này ta thật sự thành hoàn khố rồi."
Bất đắc dĩ, hắn gọi thị nữ bên ngoài cửa vào, giúp hắn mặc y phục búi tóc, thu thập dung mạo.
Hai vị thị nữ lúc này đã khôi phục bình tĩnh, các nàng giống như thường ngày, một thị nữ giúp hắn mặc y phục, một thị nữ giúp hắn chải đầu, Từ Tống thì bất đắc dĩ đứng yên tại chỗ, mặc cho các nàng thu xếp, thế nhưng hắn rất nhanh đã học được cách mặc y phục thời cổ đại, hắn quyết định, sau này phải tự mình mặc y phục, tự lực cánh sinh.
Từ Tống cho rằng, bản thân không biết mặc y phục rất mất mặt, nào biết được, thân là nhi tử tướng quân, đời trước Từ Tống bị sủng ái thành bảo bối, căn bản chưa từng tự mình mặc y phục, đều là dựa vào thị nữ hỗ trợ.
Đăng bởi | dangkhanh1111 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 43 |