Ngọc Dao thánh nữ
“Vãn bối cùng Tôn cung chủ đã tìm thấy một mảnh ngọc bội được Diệp Phàm giấu rất kỹ, dựa theo kiểm tra sơ bộ thì huyền cơ là đến từ mảnh ngọc bội trông rất tầm thường này, thưa lão tổ.”
Tôn Nghị cúi đầu và lấy ra một mảnh ngọc nhỏ dâng hai tay cho Lâm Thiên, hắn chậm rãi vung tay và miếng ngọc ngay lập tức xuất hiện trên bàn tay gầy đến trơ xương của mình.
“Kiểm tra thu được gì?”
Tôn Nghị rùng mình một cái, lão có thể chắc chắn lão tổ đã nhìn thấy ngay bí mật của mảnh ngọc đó, nhưng ngài lại hỏi mình.
Chỉ có thể xác nhận đây chính là một phép thử, thử xem khả năng của bọn hắn đã có thể làm đến đâu.
“Dạ bẩm, mảnh ngọc này có thể hấp thu nguyên khí trời đất, thông qua chiết xuất đưa ra nguồn năng lượng tinh khiết nhất cho người sử dụng. Phần còn lại có thể trữ vào ngọc bội và khi kích phát có khả năng tạm thời đề thăng tu vi cho người sử dụng.”
“Đó cũng là lý do Diệp Phàm có thể đánh bại thánh tử Thanh Thiên Tông một cách dễ dàng.”
Tôn Nghị nói rất chậm rãi, lão cũng đã nói hết những gì bản thân tìm hiểu được và tất cả những gì lão biết về Diệp Phàm.
Mặc dù chỉ dùng mảnh ngọc bội này mà có thể giúp cho một tu sĩ tu vi Luyện Khí năm tầng đánh bại được tu vi Luyện Khí chín tầng tu sĩ khác thì thật sự quá khó tin, nhưng nếu chỉ còn lại một lời giải thích duy nhất, dù khó tin đến đâu thì nó vẫn là sự thật.
Lâm Thiên nhẹ gật đầu, hiện tại thì mảnh ngọc bội này có lẽ chính là kim thủ chỉ của Diệp Phàm đi. Nhưng để có thể cho hắn trở thành nhân vật chính nghịch thiên mà đi thì chỉ nhiêu đây là không thể đủ, có lẽ đây cũng là lý do Lâm Thiên có nhiệm vụ ban phát khí vận và bồi dưỡng hắn phát triển.
Một trò chơi sẽ không quá vui nếu không có phần thưởng.
Tâm thức lướt toàn điện, Lâm Thiên cảm nhận được ánh mắt lo lắng của Ngọc Dao hướng về Diệp Phàm. Nàng đang có chút dao động trong đạo tâm và trái tim cũng đập nhanh bất thường.
Một đôi chim uyên ương trẻ à…
“Khí vận chi nữ có cần phải bồi dưỡng như khí vận chi tử hay không?”
Hỏi thầm trong lòng một câu, Lâm Thiên đang dần dâng lên một cỗ hứng thú lạ kỳ.
[Không cần thiết, có thể thuần phục, giết hay sử dụng tùy thích. Chỉ cần ký chủ cắt đứt được liên quan giữa khí vận chi tử và khí vận chi nữ là được.]
“Vậy nếu không cắt đứt được?”
[Khí vận phản phệ, gây ra tổn hại cho khí vận chi tử nếu khí vận chi nữ bị thuần phục, giết hoặc sử dụng trong lúc cả hai vẫn còn liên kết khí vận.]
“Minh bạch.”
Thật sự, chơi rất vui đây.
…
"Vãn bối có chút nghi ngờ, Diệp Phàm món bảo vật tuyệt không chỉ đơn giản như thế."
Tôn Thái Nghĩa lần này là người lên tiếng, lão bước nhanh về phía Ngọc Dao và hất nhẹ càm.
"Thuật lại mọi chuyện cho tất cả mọi người nắm rõ."
Ngọc Dao chậm rãi ngẩng đầu, dung nhan nàng vẫn rất tuyệt sắc, nhưng đôi mắt cũng đã dần ngấn lệ.
"Mọi chuyện…"
Chất giọng run run, Ngọc Dao thuật lại tất cả mọi chuyện một cách từ tốn.
Bắt đầu từ việc nàng đang trong quá trình lịch luyện bên ngoài, sau đó bị thánh tử Thanh Thiên Tông vô tình chạm mặt. Hắn ve vãn nàng không thành và bắt đầu xúc phạm đến toàn thể Huyền Thiên Tông. Ngay thời điểm Ngọc Dao bỏ đi thì hắn lại bất ngờ tấn công, muốn bắt nàng về nhưng rất nhanh bị Diệp Phàm cản lại. Cả hai sau một hồi chiến đấu thì phần thắng lại thuộc về Diệp Phàm một cách khó tin.
Đến khi người hộ đạo Kết Đan kỳ tu vi của thánh tử can thiệp và cả nhóm đệ tử Huyền Thiên Tông tán lạn bỏ chạy.
Cho đến hiện tại…
Lâm Thiên bất động như tượng và gương mặt vẫn chẳng mang theo tí cảm xúc nào, hắn có chút hiểu rõ cốt truyện của Diệp Phàm tiếp theo đó sẽ là gì.
Có lẽ nếu hắn không tại, tương lai Diệp Phàm sẽ bị án tử và chết một cách rất đơn giản.
Nhưng do có Lâm Thiên ở đây, Diệp Phàm dĩ nhiên sẽ có khí vận mang theo và sống sót qua kiếp nạn này.
Mặc dù về cơ bản chỉ cần ban tặng cho Diệp Phàm khí vận thì hắn có thể tự thân phát triển, nhưng theo hệ thống đã nói thì Thiên Đạo cần thời gian khí vận chi tử trưởng thành nhanh nhất có thể.
Suy nghĩ trong giây lát, Lâm Thiên khẽ thôi động thần thức chính mình.
Từ sau lưng hắn chậm rãi xuất hiện hai bóng người, một nam trẻ tuổi và một lão già tương tự hắn. Do cả hai đều đang ở trạng thái hư vô nên không ai ở đây có thể nhận biết họ, và cả hai đều có Hoá Thần kỳ thực lực.
Đây là một công pháp chia tách bản thể thành ba thể riêng biệt, Lâm Thiên với thực lực Hóa Thần kỳ đỉnh phong có thể đồng thời nắm giữ hai bản thể khác cũng có tu vi Hoá Thần kỳ.
Hắn đang có một chuỗi kế hoạch sẵn trong đầu mình, và hai bản thể này sẽ có vai trò rất trọng yếu.
"Mời lão tổ minh xét, đệ tử là được Diệp Phàm cứu giúp, vì thế mong ngài hãy giơ cao đánh khẽ."
Ngọc Dao lần nữa cúi đầu, nàng thật sự không nỡ nhìn Diệp Phàm vì mình mà phải chịu chết.
"Người hộ đạo của Ngọc Dao thánh nữ là ai."
Không lý nào thánh nữ Huyền Thiên Tông lại không có bất cứ người hộ đạo nào khi bước chân ra ngoài lịch luyện cả.
"Dạ bẩm, là Tô Minh chấp sự, hiện đang chịu phạt do bỏ bê trách nhiệm."
Gật đầu đáp trả Tôn Thái Nghĩa, Lâm Thiên cảm thấy hiện tại quá trình làm quen cũng là đủ đầy, hắn chậm rãi đứng dậy. Hai đạo hóa thân cũng biến mất khỏi đây từ lâu.
"Các ngươi làm rất tốt, Diệp Phàm không cần phải chịu phạt. Mọi chuyện còn lại cứ để ta."
Giọng nói vang lên và thân ảnh Lâm Thiên ngay lập tức tan biến khỏi đại điện. Chỉ để lại mảnh ngọc của Diệp Phàm và một lời truyền âm vọng trong đầu Tôn Thái Nghĩa.
"Ngọc hoàn chi chủ."
Ngay sau đó mảnh ngọc rất nhanh bay tới trên người Diệp Phàm trở lại.
"Lão tổ, đi rồi?"
"Không lẽ ngài ấy dự định một mình đi đến Thanh Thiên Tông?"
"Tông chủ, liệu chúng ta có cần…"
Tôn Thái Nghĩa lắc đầu đáp trả.
"Lão tổ là cảnh giới gì cơ chứ. Hoá Thần kỳ đại năng, nếu muốn giúp đỡ ngài thì ít nhất cũng phải là Nguyên Anh kỳ đỉnh phong tu vi, còn nếu không cũng chỉ làm vướng chân ngài mà thôi."
Tất cả trưởng lão đồng loạt im lặng, trong lòng họ vẫn còn cảm nhận rất rõ được áp lực khủng khiếp mà lão tổ đã tạo ra lúc trước.
Bên cạnh đó, Diệp Phàm có chút mở rộng đôi mắt, hắn không thể tin rằng bản thân mình có thể hoàn toàn vô sự, và thậm chí còn giữ lại được mảnh ngọc mà cha đã để lại.
Lão tổ, là một bậc hiền nhân.
Hắn cảm thấy như thế, thật sự trong thâm tâm Diệp Phàm đang cảm thấy như thế.
Ngài ấy cao cao tại thượng, cơ bản là không cần quan tâm đến loại sâu kiến nhỏ bé là hắn. Nhưng ngài vẫn vật hoàn nguyên chủ dù cho mảnh ngọc kia có ẩn chứa huyền cơ. Và thậm chí còn tha tội cho hắn.
Huyền Thiên tông có lẽ vẫn chưa nát đến rục xương mức độ.
"Diệp sư đệ thấy thế nào rồi?"
Ngọc Dao thở phào một hơi và tiến đến hỏi thăm.
"Không tệ lắm."
"Lão tổ nhìn như nghiêm khắc, nhưng ngài thực sự rất hiền hòa. Ta có thể cảm giác ngài dường như không để ý đến thân phận hay việc ngươi làm gây ảnh hưởng ra sao. Ngài vẫn sẽ suy xét rất công minh."
"Ngọc sư tỷ nói phải, đệ cũng cảm thấy như thế."
Mảnh ngọc về tay, trói buộc cũng được gỡ bỏ. Tuy rằng không khí nơi đây vẫn rất căng thẳng nhưng đã phần nào tốt hơn lúc ban đầu.
Từng đợt gió lạnh lướt qua và cơ thể đã thấm đẫm mồ hôi của Ngọc Dao trước đó khẽ run nhẹ, nàng có chút cảm giác lạnh người. Mặc dù bản thân đã có tu vi Luyện Khí tầng tám nhưng hiện tại lại có cảm giác như thể bản thân sắp phát bệnh.
“S-Sư tôn, đệ tử có thể xin cáo lui một lát được không?”
Nàng nhỏ giọng thủ thỉ về phía một nữ phụ dáng người mảnh khảnh có đôi mắt sáng ngời xinh đẹp ở bên cạnh, người này là Vân Linh – một trong sáu trưởng lão Huyền Thiên tông có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ. Nàng nhẹ nhàng gật đầu đáp trả, vì Vân Linh cũng hiểu phần nào áp lực mà Ngọc Dao đã phải chịu trong suốt thời gian lão tổ còn tại.
“Nhanh nhanh trở lại.”
“Vâng sư tôn.”
Ngọc Dao mang theo ánh mắt có chút căng thẳng bước nhanh ra khỏi chính điện và hướng đến một địa phương có chút mờ ám phía xa.
Đăng bởi | AlfinioFlores |
Thời gian | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 453 |